Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Chỉ thấy cách hòn non bộ không xa một gã nam tử đi tới, nam tử cực kỳ trẻ tuổi, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, hôm nay trên người mặc cẩm

bào màu tím nhạt cổ trang khuôn mặt đồng dạng có chút giống nàng,

vai rộng eo nhỏ, thắt eo đai lưng ngọc, ngũ quan trắng nõn, dung nhan

thanh tuyển. Nhất là đôi mắt phượng đen nhánh thâm thúy, như màu đen của bảo thạch, tản ra ánh sáng rất đẹp và tĩnh mịch. Tay cầm một thanh

quạt xếp sơn thủy phe phẩy rồi hướng nàng đi tới, nhàn nhã như đang dạo

chơi, phong lưu phóng khoáng, thần sắc mặt mày đều là tràn đầy vui vẻ.



Lý Vân nhìn người đột nhiên xuất hiện, không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của nam tử này, cảm giác quỷ dị trong nội tâm càng sâu thêm vài

phần.



Từ hòn non bộ đến chỗ đình nghỉ mát của nàng khoảng cách ước chừng

mười trượng, người này là vừa mới đến, hay đã nấp ở sau hòn non bộ lâu

rồi? Con mắt nàng ngưng lại, trong nháy mắt đem sở tác sở vi (hành động đã thực hiện) của chính mình đồng loạt xem xét lại một lần, nghĩ đến chính mình cũng không làm ra chuyện khác người nào, thì có chút thở phào nhẹ nhõm, nên

vẫn như cũ lẳng lặng mà ngồi, trấn định nhìn xem nam tử đi tới.



Đây là thói quen nhiều năm qua, tình hình quỷ dị như thế, trước khi

hiểu rõ ràng, nàng sẽ không bao giờ xử sự mạo muội. Đã không phải

mộng, giữa ban ngày cũng sẽ không có quỷ, như vậy thật sự là người

rồi. Ý nghĩ dần dần sáng tỏ, hiện tại trí nhớ trong đầu cũng dần

hiện rõ ràng.



Nàng nhớ rõ chính mình ra lệnh cho tất cả mọi người của Cục An Ninh

quốc gia đều lui lại, để một mình nàng ở lại gỡ bỏ bom hẹn giờ, để gỡ

bỏ quả Boom thiết kế mới nhất này cơ hồ đã tiêu hao hết sở học trong

đời của nàng, cuối cùng ở một giây cuối mới có thể dỡ bỏ, nhưng không

ngờ trong cái quả Boom kia rõ ràng còn trang bị một quả boom hẹn

giờ ngầm khác, nên muốn gỡ bỏ nó nữa căn bản là không còn kịp rồi, cho

nên, nàng ôm lấy cái kia trang bị kia nhảy xuống tầng lầu mười hai, vô

luận như thế nào cũng không thể khiến nó hủy toàn bộ tòa cao ốc của Cục

An Ninh quốc gia, nếu không cơ mật mà vô số người vào sinh ra tử mới

giữ được sẽ bị hủy, như vậy hậu quả không thể lường được…



Nhảy xuống từ tầng lầu mười hai mà còn có thể cử động chân tay sao? Nàng cũng không phải siêu nhân mà không bị ngã chết. Cho dù có là siêu

nhân, cũng sẽ bị quả Boom cặn bã nổ tang tành a? Thực tế nàng nhớ rõ,

khi đó là hoàng hôn. Nhưng hiện tại nàng lần thứ ba giương mắt nhìn lên bầu trời, ánh nắng nóng bỏng, mặt trời giữa trưa, đây là ban ngày,

trăng sáng phong thanh…



Một ý nghĩ “bất khả tư nghị” (sự việc ngoài sức tưởng tượng)bỗng nhiên xông lên đầu.



Nàng vốn cho rằng những thứ lý luận xuyên việt buồn cười bị lan
đều không mở miệng, ánh mắt hắn lộ ra vẻ quan tâm sâu sắc, rồi hướng

về nữ hài quỳ trên mặt đất quát: “Như thế nào hầu hạ tiểu thư nhà

ngươi? Biết nàng không thoải mái vì sao không chạy nhanh mời thái y? Bổn hoàng tử thấy ngươi không cần đầu nữa rồi hả?”



Hoàng tử? Lý Vân nhìn nam tử, con mắt không khỏi mở to một phần.



“Tứ điện hạ thứ tội, đều là nô tỳ sai, nô tỳ lập tức đi mời thái y

cho tiểu thư…” Thân thể nữ hài kịch liệt run lên, một bên run một bên

dập đầu, cái trán vốn đã ngừng chảy máu lại chảy thêm lần nữa.



” Còn không mau đi mời thái y!” Nam tử không nhìn nữ hài, phẫn nộ quát.



“Vâng, nô tỳ đi liền!” Nữ hài vâng lời từ trên mặt đất đứng lên,

một lát cũng không dám trì hoãn, vội vàng chạy xuống bậc thềm đá.



“Đợi một chút!” Lý Vân đâu có bị gì sao lại mời thái y đến cho

nàng? Nếu thái y đến rồi, vạn nhất chẩn đoán ra thân thể nàng có vấn

đề, đem nàng trở thành yêu quái thì…, như vậy nàng cũng đừng mong sống

nữa. Nàng cũng biết người cổ đại sát nhân (giết người) so với nghiền

chết con kiến còn muốn dễ dàng hơn.



Nữ hài nghe vậy lập tức dừng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Lý Vân, lại nhìn về phía Tứ hoàng tử.



“Làm sao vậy? Ngươi đã không thoải mái, nên mời thái y nhanh chóng

đến xem bệnh mới đúng.” Tứ hoàng tử đối với Lý Vân so với nữ hài kia, ôn nhu quan tâm không dứt.



Lý Vân chỉ cảm thấy trong nội tâm vô cùng phiền muộn, cảm nhận được

tay bị nam tử nắm chặt có rút cũng không ra, xem ra hiện tại có người

này, muốn trốn tránh việc đi Quan cảnh viên là không được rồi. Lại suy

nghĩ tiếp dù sao tình hình của nàng hôm nay trước sau cũng phải đi gặp

mọi người, nhắm lại mắt, tức giận nói: “Ngươi buông tay ra, ta đi với

ngươi là được!”



Tứ hoàng tử nghe vậy cũng không dây dưa việc mời thái y, khẽ cười

nói: “Vậy thì được rồi! Chẳng lẽ muội không muốn thấy nhược mỹ nhân

của Vinh vương phủ sao? Dung Cảnh đã mười năm không có bước ra khỏi

Vinh vương phủ rồi! Còn có Khinh Nhiễm nữa, hắn ở bên ngoài vân du cũng bảy năm, hôm nay vừa trở về, kinh thành cũng náo nhiệt lên vì cái

này a! Bỏ lỡ trò hay, chẳng phải đáng tiếc sao?”