Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Bằng kinh nghiệm được huấn luyện nhiều năm, Lý Vân liếc qua liền nhìn ra vị thái tử điện hạ này quả là người không thể coi thường. So hai

huynh đệ với nhau, thái tử cùng Tứ hoàng tử có ngũ quan tương tự, nhưng

so với Tứ hoàng tử, Thái tử có một phần uy nghi hơn. Có lẽ bản thân ở

địa vị cao đã bao năm, gương mặt có vẻ sâu xa, màu vàng trong y phục ăn

mặc như nhập mộc tam phân (xâm nhập vào trong con người). Tựa như so với hắn thì không ai thích hợp với màu vàng ấy hơn.



Hơn nữa lúc này trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không có biểu tình gì, màu vàng kim quan đang tản ra hào quang tôn quý không gì sánh kịp, đem

cả người che ở trong tia sáng đó, có một loại cao quý cùng uy nghi không gì so sánh được.



Ánh mắt Lý Vân liếc xéo qua thấy nhiều nữ tử ăn mặc hoa lệ đang si mê nhìn Thái tử không chớp mắt, trong lòng nàng cười lạnh, trách không

được người bên cạnh mở miệng ngậm miệng đều là thái tử điện hạ, trách

không được hồn của chủ thể này bị hấp dẫn, mặc dù nam nhân này cái gì

cũng đều không làm ,vẫn có bản lĩnh làm cho người ta phát cuồng lên vì

hắn.



Tứ hoàng tử dứt lời, không khí trong Quan cảnh viên bỗng chốc tĩnh

lặng lại, hơn mười người nhưng im ắng tựa như không có một bóng người.

Hoàng hậu nghe vậy quay đầu lại liếc thái tử một cái, nhìn không ra

chút cảm xúc nào trên mặt hắn, bà dời ánh mắt lại nhìn về phía Tứ hoàng

tử ở đằng kia đang vui cười, trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc gì, bà

âm thầm thở dài, đem ánh mắt lần nữa chuyển dời đến trên người Lý Vân,

đối với nàng ngoắc cười nói: “Ah? Nguyệt Nhi là bị người phương nào khi

dễ mà không dám tới Quan cảnh viên hả? Nhanh lại đây với cô cô, nói ra

ai dám khi dễ cháu, để cô cô nhìn xem đến cùng người nào lá gan lớn như

trời vậy, dám ở hoàng cung này khi dễ cháu đi.”



Hoàng hậu dứt lời, Lý Vân thấy có vài nữ tử khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.



Lý Vân không nghĩ tới hoàng hậu nói ra những lời thẳng thắn hùng hồn

như thế, cái gì cũng không hỏi, đã một mực giúp nàng giải quyết kẻ dám

bắt nạt nàng. Nàng nhất thời đứng đấy bất động, nghĩ đến hoàng hậu thật

là sủng thân thể này, hay là có động cơ khác. Dù sao toàn bộ kinh thành

cũng lớn như vậy, hôm nay tham dự hội thưởng thơ này đều là con cái

hoàng thân quốc thích trong triều, sau lưng các nàng cũng đều đại biểu

cho tất cả các thế lực. Nàng quá mức là hạc giữa bầy gà, không bị ghen

ghét đố kỵ mới là lạ. Tuy rõ ràng là ai cũng sợ nàng, nhưng lại muốn

vụng trộm làm chuyện hại nàng khẳng định không ít. Cũng tỷ như chuyện

hôm nay, nếu không làm sao chủ nhân của thân thể này không biết tại sao mà chết rồi, nàng bất giác cũng không giải thích được mà xuất hiện ở

chỗ này nữa nha!


“Mẫu hậu, ngài chỉ biết một mà không biết hai, chuyện này nhi thần

biết rõ, quả thực trách không được Nguyệt muội muội.” Tứ hoàng tử nửa

ngày không nói, lúc này mới lên tiếng: “Theo nhi thần biết Nguyệt muội

muội là bị người xúi giục nói thái tử hoàng huynh đi Vọng Xuân lâu, nàng mới mang người đi tìm. Nhưng người ở Vọng Xuân lâu quả thực đáng hận,

rõ ràng không nói một câu đàng hoàng, còn muốn bắt Nguyệt muội muội đem

báo quan, Nguyệt muội muội rất khó chịu, mới đốt đi Vọng xuân lâu.”



Tứ hoàng tử dứt lời, lại tận lực nói: “Mẫu hậu ngài cũng biết rõ,

Nguyệt muội muội một lòng đều ký thác trên người thái tử hoàng huynh,

sao nàng có thể chịu được hoàng huynh đi loại địa phương đó? Tự nhiên là đốt đi Vọng xuân lâu cho hả giận. Chuyện này vốn cũng không có sai.

Thái tử hoàng huynh sao có thể bị đám nử tử Vọng xuân lâu quyến rũ mê

hoặc được chứ?”



“Còn có cái này ah?” Hoàng hậu nhíu mày, chuyển hướng thái tử bên cạnh.



Mắt phượng thâm thúy của Thái tử bắn về phía Tứ hoàng tử, con ngươi

đen kịt như lưỡi dao, cũng không nói tiếp. Tứ hoàng tử phảng phất giống

như không thấy, quay đầu hỏi Lý Vân ở bên người, “Hôm qua ta tuy không

có ở đây, nhưng cũng nghe nói sự việc cụ thể từ đầu đến cuối, là như

thế sao? Nguyệt muội muội?”



Nghe nói qua lại như vậy Lý Vân đã có sự chuẩn bị, nàng nhìn về phía

Tứ hoàng tử, ánh mắt cũng không dừng lại mà lại chuyển hướng hoàng hậu,

cuối cùng rơi vào trên người thái tử, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không biểu

tình gì thoáng chốc tràn đầy ủy khuất không cam lòng, trong mắt rưng

rưng, tựa hồ nước mắt như muốn tràn ra, nhưng hết lần này tới lần khác

bị nàng quật cường mà cố nén không cho nước mắt rơi xuống.



Chỉ đưa mắt nhìn một cái, liền gục đầu xuống,không nói lời nào, nhưng loại vẻ mặt này so với thiên ngôn vạn ngữ chắc chắn có sức thuyết phục

hơn.



Thái tử sững sờ.



Hoàng hậu nhìn thấy thần sắc Lý Vân ủy khuất không cam lòng muốn tố

cáo lại không có chỗ có thể nói, lập tức đã tin tưởng lời Tứ hoàng tử

nói. Chỉ cần là liên quan đến thái tử, bà cũng biết cô cháu gái này sẽ

điên cuồng việc gì cũng làm ra được. Khó trách lại đốt đi Vọng xuân lâu

kia. Nghĩ đến chỗ này, bà nhíu mày rõ ràng không đồng ý mà nhìn thái tử, cả giận nói: “Càn quấy! Ngươi đường đường là một thái tử, sao có thể đi đến chỗ đó? Cũng không sợ ảnh hưởng đến thân phận của ngươi sao!”