Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Lý Vân thấy hoàng hậu không nhằm vào nàng nữa, mà hướng về thái tử,

trong nội tâm có chút buông lỏng. Nàng cao cao tại thượng đã quen, cho

tới bây giờ đều là mình phê bình cấp dưới, nên hôm nay không quá thích

ứng kiểu bị người ta chỉ vào mũi phê bình mình. Vô luận Tứ hoàng tử là

vì mục đích gì mà giúp nàng, nhưng nhân tình này nàng nhớ kỹ.



Vọng Xuân lâu nghĩa cũng như tên, không phải là nơi tốt lành gì, đoán chừng là thanh lâu cổ đại. Đường đường là một thái tử tôn quý lại đi

dạo thanh lâu, đâu chỉ có dừng lại chuyện bôi đen thân phận, nói nghiêm

trọng hơn quả thực là không có nhân phẩm đức hạnh gì cả.



Nhưng xem ra thái tử điện hạ này dạng chó hình người, thật đúng là

nhìn không ra là loại người bị nữ sắc mê hoặc. Ở dưới sự đấu tranh của

hoàng quyền đều là lưỡi dao không thấy máu, không phải ngươi chết chính

là ta sống. Bị Tứ hoàng tử dụng tâm kín đáo vu hãm cũng chẳng thể giải

thích.



Dù sao khẳng định là có rất nhiều người muốn vị trí này của hắn.

Chẳng qua có không ít người khoác lên vẻ ngăn nắp hoa lệ bề ngoài nhưng ở trong tâm tư thì dơ bẩn. Không ai bảo đảm hắn không phải là kẻ ở trong

đám người đó. Loại chuyện này khó mà nói chắc.



Lý Vân đã có được khoảng không mà thở dốc, đem các loại ý nghĩ mà

suy diễn liên tục. Nàng ngược lại muốn nhìn xem thái tử ứng phó như thế

nào.



“Mẫu hậu bớt giận, hôm qua nhi thần đích thật là có đi Vọng xuân lâu, nhưng cũng là phụng chỉ của phụ hoàng đi thăm dò chút ít sự tình, cũng

không có ở lâu, thời điểm Nguyệt muội muội đến, nhi thần sớm đã rời đi

rồi. Nhi thần từ nhỏ lớn lên ở bên người mẫu hậu, có mẫu hậu dạy bảo,

sao có thể là cái loại người không quan tâm đến đức hạnh chứ? Mẫu hậu

nếu như không tin, có thể đến hỏi phụ hoàng là được.” Thái tử bị hoàng

hậu trợn mắt khiển trách cũng không khẩn trương, chỉ nhàn nhạt lườm Tứ

hoàng tử rồi nói.



Tứ hoàng tử nghe vậy môi mỏng chặt chẽ mím lại, bàn tay trong tay áo

nắm chặt lại, gân xanh ẩn ẩn tuôn ra, hiển nhiên là không có ngờ tới

thái tử tới Vọng Xuân lâu là phụng Hoàng mệnh đi đấy. Nên ngậm miệng

lại không nói một câu nào.



Hoàng hậu nghe vậy sắc mặt hơi giãn ra, gật gật đầu, ngữ khí cũng

bình thường lại, “Bổn cung đã cảm thấy ngươi cũng không phải loại người

không biết kiểm điểm. Nguyên lai là hoàng thượng có mệnh lệnh. Vậy thì
nhân thân thể này thật sự là kẻ mù mắt mới một lòng say mê người nam

nhân này. Cho dù là thái tử thế nào? Nam nhân Vô tâm không yêu cũng

được! Huống chi cái thân phận này cũng không phải là quả ngon gì để ăn, không biết chừng ngày nào đó sẽ bị mất đi!



Thái tử tựa hồ không có ngờ tới Lý Vân nhằm vào hắn, hơn nữa thái độ biểu lộ kịch liệt như thế , hắn nhất thời cứng đờ.



Hoàng hậu tựa hồ cũng không nghĩ tới trước mặt thái tử, cháu gái mình cho tới bây giờ đều là bé thỏ trắng ngoan ngoãn, hôm nay sao có

thể kịch liệt mà mắng thái tử như thế, trong lúc nhất thời cũng có chút ít giật mình sững sờ.



Nhưng Tứ hoàng tử lại không chút nào ngoài ý muốn, nghe vậy mặt mày

còn hiện lên nụ cười lạnh. Hắn đã sớm nhìn ra hôm nay Vân Thiển Nguyệt

cùng khác với trước đây, có lẽ bởi vì hôm nhận lấy giáo huấn, nên hiện

tại đối với nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm đã rét lạnh lòng, mới có

biểu hiện phẫn hận kịch liệt này. Thật sự không quá đáng.



Thậm chí hắn càng hi vọng nàng lại kịch liệt thêm một ít, mắng thêm

vài câu. Dù sao cũng bị bắt vào đại lao Hình bộ, muốn sống đi ra sợ là

khó khăn. Mặc dù có thể đi ra, sợ là cũng sẽ nửa chết nửa sống, ở

trong kinh thành này nhiều người muốn nàng chết lắm. Dù sao nàng luôn

chiếm vị trí nữ tử tôn quý nhất.



Tại đây thiên Thánh Hoàng bắt đầu từ Thuỷ tổ hoàng đế đã lưu lại tổ

huấn, nói: “Lịch đại hoàng hậu phải là xuất thân từ Vân vương phủ.” Cho

nên, có câu nói Vân vương phủ có dùng nữ làm tôn quý. Hôm nay Vân Thiển

Nguyệt là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ, tự nhiên là nhân tuyển số

một cho ngôi vị hoàng hậu. Nhưng nàng không nên người lại được thân phận này bảo vệ, người khác tự nhiên vui mừng vì nàng nhường lại.



Nên nhiều người càng muốn kéo Vân vương phủ xuống ngựa, từ nay về sau tốt nhất lại để cho Vân vương phủ rời khỏi sân khấu chính trị của Thánh Hoàng triều. Nhưng Vân vương phủ là đại tộc trăm năm, cây lớn kiên cố,

há có thể dễ dàng rung chuyển sao? Cho nên, xem ra có trò hay để nhìn!



Tứ hoàng tử trong nội tâm nổi lên nhiều ý nghĩ, thái độ bàng quan đứng yên mà xem cuộc vui.



Hắn muốn nhìn xem thái tử hoàng huynh có phải sẽ bảo vệ Vân Thiển

Nguyệt hay không ? Thái tử còn muốn cán cờ lớn Vân vương phủ làm chỗ dựa không ? Nếu là muốn, tự nhiên không thể để cho Vân Thiển Nguyệt đi đại

lao Hình bộ chịu chết. Nếu hắn không muốn bảo vệ Vân Thiển Nguyệt, không có ý định muốn Vân vương phủ làm chỗ dựa…, tương đương hắn trực tiếp

đắc tội Vân vương phủ, Vân lão gia tử biết rõ thái tử khoanh tay đứng

nhìn mà không nói lời nào…, thì làm sao có thể chịu được lăng nhục này?

Vậy thì càng thú vị rồi…