Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 35 : Ta quan tâm
Ngày đăng: 17:27 18/04/20
Ta không hiểu cái gì là yêu sao, ta không xứng nói yêu sao, nàng thế nhưng nói ta không biết yêu, không xứng nói yêu “Ngươi......” Tấn Dương tức giận quay mặt lại
Nhìn Tiết Sương hai tay ôm đầu gối ngồi trên mặt đất khóc bất lực, không biết tại sao lòng nàng lại đau. Môi cũng mỏi nhừ, tâm như vỡ ra từng mảnh, trước kia cho tới bây giờ nàng đều không đứng vững trước những giọt nước mắt của Tiểu Thiến
Hiện tại, nàng đang làm cái gì....
Nàng không nhìn đến Tiết Sương nữa, xiu vẹo đi ra khỏi gian phòng
“Thiếu gia....” Mặc Ngôn nhìn thấy Tấn Dương đi ra liền gọi “Thiếu gia, mặt của ngươi như thế nào....” Rõ ràng là dấu ấn của một cái tát, chẳng lẽ là nữ nhân kia đánh thiếu gia.
“Chúng ta đi thôi” Tấn Dương không giải thích gì
Nhìn xem vị đại công tử giàu có đi xuống lầu, Tần ma ma cảm thấy có kỳ quái, nhanh như vậy đã xong...
“Công tử, lúc này....”
“Ngươi săn sóc tốt cho nàng, ta sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi xứng đáng” Tấn Dương sau khi nói xong không quay đầu lại nhanh chóng bỏ đi.
Tần ma ma vừa nghe lập tức trên mặt nở hoa, thật sự đây là cây hái ra tiền a, ta nên một chút hảo nịnh bợ nha đầu Tiểu Sương kia
“Tiểu Mặc, chúng ta đi uống rượu”
Tấn Dương cùng Mặc Ngôn đi vào một tửu lâu-----
“Tiểu nhị, các ngươi mau đem hết tất cả rượu ở đây đến cho bổn thiếu gia”
“Khách quan....ngươi....hảo”
“........” Mặc Ngôn bên cạnh yên lặng nhìn Tấn Dương không nói gì
“Rượu đến đây”
Tấn Dương không nhìn đến trực tiếp mở bình từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng.
“Thiếu gia, đừng uống nhiều như vậy” Mặc Ngôn có chút lo lắng ngăn cản
“A, không có việc gì, là hảo hán đương nhiên phải uống cạn như vậy” Tấn Dương lau khóe miệng, mở một vò cho Mặc Ngôn “Tiểu Mặc, ngươi cũng mau uống”
Thẩm Uyển không biết cái người gọi là Tiểu Thiến kia là ai, chỉ nghe Tấn Dương nói tựa như một hài tử bị bỏ rơi, kia âm thanh ủy khuất, tâm Thẩm Uyển đều nhanh vỡ nát. Nơi lòng ngực bị nước mắt của Tấn Dương làm thấm ướt, làm phỏng đến đáy lòng Thẩm Uyển. Nàng ôm lấy đầu Tấn Dương an ủi “Có...ta sẽ quan tâm, ta sẽ đau lòng, ta sẽ cần ngươi....”
“Thật vậy chăng? Ngươi đau lòng ta, sẽ cần ta sao?”
“Thật sự”
“Nhưng vì cái gì ngươi lại tốt với ta như vậy...” Tấn Dương ngâng đầu nhìn Thẩm Uyển, khẽ mở ra con mắt đỏ, tầm mắt có chút mơ hồ
Bị Tấn Dương hỏi như thế, Thẩm Uyển không biết trả lời thế nào
“......”
“Thế nào?” Tấn Dương như đứa trẻ rất muốn biết đáp án, gắt gao theo đuổi vấn đề này không tha
Thẩm Uyển khẽ cắn môi, có nên hay không lúc này nói cho hắn biết, nhưng chính là bây giờ hắn không tỉnh táo. Đang lúc Thẩm Uyển bối rối có nên nói hay không thì Tấn Dương do quá say híp mắt bắt đầu ngủ. Ngủ say trong lòng Thẩm Uyển.
Nhìn Tấn Dương ngủ say, Thẩm Uyển cảm thấy dở khóc dở cười. Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không quấn quít lấy mình muốn đáp án.
Một luồng ánh trăng rơi trên ngọn cây, khúc xạ chiếu xuống trên người Tấn Dương cùng Thẩm Uyển, vạn vật chung quanh đều an tĩnh, Thẩm Uyển mím môi, nhìn xem Tấn Dương ngủ say trong lòng mình khẽ cười. Cảnh kia nhìn như bức tranh tuyệt đẹp mờ ảo đến ngây dại làm cho Mặc Ngôn nhìn có chút ngây người. Nơi này đã có thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có thể bảo hộ tốt cho thiếu gia. Mặc Ngôn nghĩ ngợi liền xoay người về gian phòng của mình....
Mặc dù rất luyến tiếc giây phút này nhưng buổi tối sương nặng gió to, lo lắng Tấn Dương sẽ lạnh. Thẩm Uyển đỡ hắn vào nhà
Đem một tay Tấn Dương khoác lên vai chính mình, đỡ Tấn Dương đứng lên. Tấn Dương ngã vào hõm cổ Thẩm Uyển, tiếng hít thở đều đặn, hơi nóng phả vào cổ Thẩm Uyển khiến lông mi nàng khẽ rung động. Đỡ Tấn Dương vào nhà lại phát hiện Tấn Dương so với tưởng tượng nhẹ hơn rất nhiều, đặt tay bên hông hắn mới biết eo hắn thật mảnh. So với mình chỉ có hơn không có kém. Vốn là Tấn Dương bộ dạng gầy yếu nhưng lại không phát hiện gầy đến độ này. Hoàn toàn không có thể trọng của nam nhân. Hắn sao lại nhẹ như thế, không phải ngày nào cũng ăn thịt sao? Xem ra sau này phải bồi bổ thật nhiều cho hắn
Thẩm Uyển cũng không suy nghĩ nhiều, đỡ Tấn Dương vào phòng nàng....
Tiểu Thanh vừa vặn nhìn thấy Thẩm Uyển đỡ Tấn Dương đã say vào phòng nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy Tấn Dương. Lại bị Thẩm Uyển uyển chuyển từ chối “Tối nay cứ để hắn ở lại chỗ ta”
“Này....như vậy sao được, thiếu gia....thiếu gia uống rượu say khướt thế này, thiếu phu nhân cứ giao cho ta” Tiểu Thanh có chút hốt hoảng
“Không cần, giường thư phòng không thể nào ngủ ngon, hắn đã say cứ để hắn đến phòng ta đi. Ta sẽ săn sóc hắn...”
Tiểu Thanh nhìn thấy thiếu phu nhân nhà nàng kiên trì, chính nàng cũng không tìm được lý do gì ngăn cản thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở cùng một phòng, chỉ đành nói “Vậy cũng tốt, bất quá có thể hay không cho Tiểu Thanh cùng nhau đi vào, a....ta nói thiếu phu nhân đừng hiểu lầm, bởi vì thiếu gia lúc say rượu có rất nhiều tật xấu, ta sợ là thiếu phu nhân không biết làm cho thiếu gia đắc tội với thiếu phu nhân sẽ không tốt”
“Hảo” Thẩm Uyển nghe Tiểu Thanh nói cũng có đạo lý. Sau đó hai người cùng nhau đỡ Tấn Dương vào phòng....