Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 10 : Cô chủ

Ngày đăng: 02:14 19/04/20




Đứng chôn chân ở đó được hơn nửa tiếng, Phương Hạo Vân cuối cùng cũng bắt đầu rảo bước thật nhanh, đi về phía cửa hàng nhỏ mang tên "Lưu niệm hạnh phúc" kia.



- Cô chủ, tôi muốn mua hoa!



Lúc Phương Hạo Vân đi qua thì mới nhìn rõ, thì ra cửa hàng này kinh doanh hoa tươi. Hắn nảy ra ý nghĩ quyết định mua một bó hoa tươi tặng cho cô chủ.



- Xin đợi một chút, tôi tới ngay đây!



Cô chủ hình như còn đang bận tay với việc gì đó, mở giọng tỏ ý bảo Phương Hạo Vân chờ một chút. Nếu như giọng nói của Phương Hạo Vân không được thay đổi thông qua phẫu thuật, chắc hẳn cô đã nhận ra giọng nói quen thuộc ngày nào đó của hắn.



Một lát sau, chắc hẳn lúc này cô chủ đã xong việc, quay người lại mỉm cười tươi rói:



- Xin hỏi, anh cần loại hoa gì, tặng cho ai, hay để tôi giúp anh...



Lời nói còn chưa kịp phát ra hết câu, cô chủ bỗng nhiên khẽ thốt lên:



- Là cậu... sao cậu lại tới đây?



Tuy rằng giọng nói đã thay đổi, khuôn mặt cũng đã khác xưa, nhưng cô vẫn nhận ra được thân phận thật sự của Phương Hạo Vân. Bởi vì, chỉ đơn giản là họ đã quá quen thuộc với nhau rồi.



Lời thì nói là vậy, nhưng Phương Hạo Vân cũng có thể nhận ra được rằng kỳ thực cô chủ rất vui mừng khi hắn đến đây, có lẽ cô đã chuẩn bị nhiều hôm lắm rồi.



Ôm lấy một bó hoa hồng vàng, Phương Hạo Vân cũng không quan tâm đếm thử xem có bao nhiêu bông trong đó, mà đưa tay ra tặng cho cô gái trước mặt:



- Tặng cho cô, hoa tươi tặng mỹ nhân.



- Tôi đẹp ư?



Cô gái nhận lấy bó hoa, ngửi một hơi thật sâu, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.



Phương Hạo Vân thấy vậy, ánh mắt lập tức quét về phía cô gái trước mặt, tuổi khoảng trên dưới 30, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng trẻo, dưới cặp mi lá liễu hiện ra đôi mắt trong veo to tròn như hạt sương sa. Chiếc áo màu vàng nhạt ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô, khiến cho cặp ngực đã căng tròn sức sống càng được nhô lên cao vút. Dưới cặp eo thon thả bên dưới là một chiếc quần bò bó sát lấy cặp mông của cô. Trông có vẻ như trong lòng Phương Hạo Vân đang có gì đó rất rạo rực.



- Dì Bạch, dì vẫn mãi luôn luôn xinh đẹp như vậy!



Phương Hạo Vân thành thực mở lời.



Nghe thấy Phương Hạo Vân gọi mình bằng dì, người phụ nữ đó đầu tiên là hơi ngỡ ngàng đứng đờ tại chỗ, rồi ngay sau đó tươi cười:



- Hay đấy, tôi rất thích cái chức danh "dì" này, từ nay về sau cứ gọi tôi như vậy.




Phương Hạo Vân thở dài cười nói:



- Dì à, việc còn nợ Nguyệt Như, con nhất định sẽ bù đắp, nhưng lần này con không hề hối hận. Con rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, con đang cố gắng hòa nhập với gia đình họ Phương, con rất muốn hưởng thụ một cuộc sống gia đình, một cuộc sống tự do.



Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, người phụ nữ chỉ biết mỉm cười, nụ cười rất tươi, rất chân thành, bất luận thế nào, chỉ cần nó cảm thấy hạnh phúc là đã quá đủ rồi.



........



- Đúng rồi, thời gian này có còn dùng Thiên phạt để giết người nữa không?



Trầm tư một lúc, người phụ nữ bất chợt chuyển chủ đề, vẻ mặt nghiêm trọng khác thường, khuôn mặt rất chuyên tâm.



- Không có.



Phương Hạo Vân ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào dì mình, tựa như là một lời đảm bảo nói:



- Giờ đây con chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị của một sinh viên mà thôi.



- Rất tốt, khi dì chưa tìm ra cách phá giải tác dụng phụ của Thiên phạt, dì hy vọng con không nên sử dụng nó.



Người phụ nữ thở phào một hơi nhẹ nhõm.



Phương Hạo Vân hình như đã hiểu ra điều gì đó, bỗng nhiên hỏi:



- Dì, dì ở lại cam tâm làm một người bình thường, chính là vì con, đúng không ạ?



Nghĩ tới những cuốn Phật kinh trên bàn lúc nãy, trong lòng hắn càng thêm chắc chắn.



Người phụ nữ mỉm cười một tiếng, giận dỗi nói:



- Tiểu tử thối, đừng làm điệu nữa, con nghĩ con có bao nhiêu mê lực nào, dì đã nói rồi, dì ở lại, là bởi dì cũng muốn có một cuộc sống bình thường như con thôi. Con đừng có nghĩ lung tung.



- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nói chuyện rồi, ăn cơm rồi, con mau về sớm đi. Vừa vào nhà họ Phương, làm chuyện gì cũng cần cẩn trọng một chút. Tuần sau chúng ta gặp lại nhé.



Không đợi Phương Hạo Vân kịp nói gì, người phụ nữ đã hạ lệnh đuổi khách rồi.



Phương Hạo Vân há hốc mồm, thoáng một chút do dự, không nấn ná nữa, đứng dậy nói lời từ biệt, dù gì thì hai người cũng sống chung trong một thành phố, còn nhiều thời gian. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm rõ ra thôi.