Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 11 : Bạch mã hoàng tử
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Trở về Phương gia, Phương Hạo Vân cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, hắn khóa mình trong phòng, quen thân với những đồ đạc chủ nhân cũ trước đây của căn phòng.
Về điều này, vợ chồng Phương gia cũng không có bất kỳ điều gì hoài nghi, Phương Hạo Vân trước đây cũng thường như vậy, rất ít khi đi ra ngoài.
Chỉ có điều họ không biết rằng, Phương Hạo Vân hiện tại không ra khỏi cửa phòng chẳng phải vì chuyện học tập.
- Tuyết Di, đi xem Hạo Vân có phải là còn đang học không, sắp lên đại học rồi, con bảo nó dành thời gian nghỉ ngơi hợp lý, thay đổi không khí, đừng suốt ngày chỉ biết học trong phòng, như vậy không tốt cho đầu óc đâu.
Buổi chiều, Phương Tử Lân thấy con trai cả ngày không xuống dưới nhà, trong lòng có chút bất an, lo rằng nếu để lâu sẽ không tốt cho cơ thể cậu con trai, liền bảo con gái đi xem thế nào.
- Ba, con biết rồi, con đi ngay đây!
Nếu là hồi trước, Phương Tuyết Di còn lâu mới thèm để ý, có điều hiện tại đã khác, Tuyết Di sở dĩ có thể thuận lợi trở lại công ty làm việc, hoàn toàn nhờ vào công lao của Phương Hạo Vân. Với nguyên tắc có ơn phải trả, Phương Tuyết Di gõ cửa phòng cậu em trai.
- Ai đấy?
Phương Hạo Vân đang lục ngăn kéo tìm quyển nhật ký, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, giật hết cả mình, có chút tâm trạng như một kẻ ăn trộm vậy.
Chỉ khi sờ sờ lên mặt, hắn mới thở phào một hơi, lão tử chính là Phương Hạo Vân, việc quái gì phải sợ chứ.
- Hạo Vân, là chị, chị Phương Tuyết Di đây, ba bảo em xuống dưới vận động một chút, đừng có suốt ngày chỉ biết học với học như vậy.
Ngoài cửa vọng vào giọng nói ngọt xớt của Phương Tuyết Di.
Câu nói đó đã thức tỉnh Phương Hạo Vân, hắn vội vàng giở những cuốn sách tiếng Anh mà chủ nhân cũ đã chuẩn bị từ mấy tháng trước, giả bộ đang chăm chú học bài đặt sách trên bàn.
.......
- Chị, chị vào đi!
Phương Hạo Vân mở cửa, mời Phương Tuyết Di vào phòng. Điều này vốn dĩ rất bình thường, lại khiến cho Phương Tuyết Di hết sức kinh ngạc, Phương Hạo Vân trước đây chưa bao giờ để cho cô vào phòng cả.
Cẩn thận quan sát vài lần, Phương Tuyết Di thấy cuốn sách tiếng Anh trên bàn, trong lòng vừa là bội phục, vừa là tức giận. Bội phục ở chỗ thằng bé này quả thật giỏi giang, còn chưa có giấy nhập học, vậy mà cuốn sách Anh ngữ dành cho đại học kia đã bắt đầu học trước rồi. Tức là vì một con người bình thường, tại sao lại biến thành một con mọt sách như vậy.
Thật đáng tiếc!
- Hạo Vân, phòng em bề bộn quá, sao không biết đường dọn dẹp một chút vậy?
Đang định nói gì đó, không để ý giẫm phải một cái bình nhỏ dưới đất.. Cúi đầu nhìn, thằng này kinh thật, căn phòng đã đủ bẩn thỉu rồi, dường như chẳng có ai quét dọn vậy, bày ba đồ đạc lộn xộn không nói, nhìn xuống sàn gỗ bên dưới thì vẫn còn bám đầy bụi bặm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Vài ngày nữa, đợi khi có thời gian em sẽ quét dọn sau.
Phương Hạo Vân ngượng ngùng cười trừ một tiếng, thật ra nhà họ Phương có ô sin, nhưng thời gian gần đây, hắn không cho ô sin vào phòng, còn hắn thì cũng chẳng biết quét dọn là gì, để lâu biến thành một mớ hỗn độn như bây giờ.
Phương Tuyết Di có chút bực tức, trông như cái ổ lợn ấy, vậy mà còn nói là mấy ngày nữa mới dọn dẹp.
Bẩn thế này, sao mà ở được?
Cô khom lưng với tay nhặt những mớ giấy lộn dưới đất, rồi vứt vào thùng rác trong phòng.
- Sao không chịu gấp chăn màn vào thế?
Phương Tuyết Di nhìn giường chiếu không khác gì chuồng lợn, bực tức nói:
- Để chị giúp em dọn dẹp, đợi một lát nữa phơi khô, buổi tối ngủ sẽ thấy dễ chịu hơn.
Giũ chăn màn lấy vài cái, bỗng nhiên nhìn thấy một cái quần lót nam, hơn nữa lúc rơi xuống, vừa đẹp rơi ngay vào tay của Phương Tuyết Di.
- Tiểu tử thối... nội y cũng ném lung tung...
Phương Tuyết Di toan chực thu dọn giúp hắn, bỗng nhiên cảm giác quần lót hơi ươn ướt, cô khẽ giật mình, lập tức hiểu ra là chuyện gì. Cu cậu đã 18 rồi, đã thành một người đàn ông chính hiệu, dấu vết để lại trên quần sịp đã nói rõ vấn đề.
Nghĩ tới đây, mặt Phương Tuyết Di có chút ửng đỏ, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Để không cho Phương Hạo Vân nghi ngờ, cô vội vàng thu dọn căn phòng cho hắn, để che dấu những hoảng loạn trong lòng.
Tối qua chắc hẳn Phương Hạo Vân đã có một giấc mộng xuân, cho nên mới thay quần sịp, không ngờ lại bị cô chị phát giác. Đừng nói Phương Tuyết Di tá hỏa, ngay cả Phương Hạo Vân cũng cảm thấy có chút ngượng ngập, mất mặt.
Vội vàng thu dọn chiếc quần sịp tội lỗi kia vào, Phương Hạo Vân cũng luống cuống tay chân giúp đỡ chị dọn dẹp căn phòng của mình.
Rất nhanh, hai chị em chung tay góp sức đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Trước đó Phương Tuyết Di làm việc có hơi quá sức, nên giờ cảm thấy hơi mệt mỏi. Sau khi dọn xong liền ngồi lên giường xõa tóc nghỉ ngơi, bộ ngực cao vút, không ngừng chuyển động theo hơi thở dồn dập của cô, do ngồi thẳng lưng nên khiến cho cặp mông phía sau cô hơi vểnh ra, cùng với cặp eo thon tạo nên một sức hút mãnh liệt, khiến đôi mắt khó cưỡng lại. Khiến cho người ta tim đập thình thịch, cơ thể trào ra một cảm giác khó nói.
Phương Hạo Vân đang định phản pháo, bỗng nhiên thấy lúc này xe đã đỗ bên con đường vào rạp chiếu phim Oscar rồi.
- Đến rồi, xuống xe đi.
Phương Tuyết Di dặn dò:
- Đợi lát nữa, khả năng sẽ có mấy con ruồi bọ bậu xậu, nhiệm vụ của em là làm bồ của chị, làm chúng hết hy vọng đi.
- Té ra là sáng sớm chị dẫn em ra ngoài chính là để làm lá chắn cho chị. Có điều dù sao cũng được đi dạo phố.
Chẳng phải chỉ là mấy con ruồi nhặng thôi ư? Chuyện vặt.
Vừa xuống xe, hai người đã nghe thấy giọng đàn ông:
- Tuyết Di!
Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di cùng quay đầu lại nhìn, trông thấy một người mặc đồ Tây trắng toát, thân hình cao lớn, vẻ mặt điển trai, đôi mắt có chút quyến rũ, khẽ mỉm cười đi tới.
- Ruồi nhặng?
Phương Hạo Vân sinh lòng cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Có điều nói đi cũng phải nói lại, con ruồi này bề ngoài thì không có vẻ là loại người không ra gì.
Người kia vẫn nhìn Phương Tuyết Di, ánh mắt chưa bỏ ra một chút nào, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười rạng rỡ, đi đến trước mặt Phương Tuyết Di, vô tư và thân mật gọi:
- Tuyết Di, em đến rồi à.
Trong mắt Phương Hạo Vân, những biểu hiện từ lúc nãy tới giờ của con ruồi này quả thực rất ok, cử chỉ của hắn hợp lý phóng khoáng, hào hoa phong nhã. Kết hợp với bộ đồ Tây trắng toát, đúng là một bạch mã hoàng tử điển hình. Con mắt của chị quả thật không giống người bình thường.
Phương Tuyết Di hơi nhìn người kia, khẽ uốn éo đầu, chẳng thèm nhìn lại hắn, hừ giọng nói:
- Vương Thế Phi, tôi hôm nay đến không phải vì hẹn với anh, tôi đi xem phim với bạn trai.
- Bạn trai?
Người được gọi là Vương Thế Phi kia bật cười hiền lành:
- Xem em nói kìa, anh chẳng phải là bạn trai của em sao? Anh đã đeo đuổi em suốt mấy tháng nay rồi mà.
Khóe miệng công tử họ Vương kia khẽ lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, ánh mắt dán lên trên người Phương Tuyết Di:
- Tuyết Di, anh biết em vẫn còn giận anh, việc lần trước, chẳng phải anh đã giải thích với em rồi sao? Anh với Mễ Lam chỉ là vui chơi qua đường, anh không yêu cô ấy, người anh yêu thật sự chính là em. Nếu như em đồng ý, anh lập tức sắp xếp đính hôn với em. Đợi khi chúng ta đính hôn rồi, công ty đầu tư nhà họ Vương của anh nhất định sẽ đẩy mạnh đầu tư vào tập đoàn Thịnh Hâm của em, đến lúc đó, tập đoàn Thịnh Hâm chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn nhiều...
Phương Hạo Vân thầm cười cợt, vị bạch mã hoàng tử này té ra cũng chẳng ra sao cả, ít ra thì hắn đã biến tình cảm với bà chị thành những con số lợi ích, chẳng trách bà chị lại phản cảm với hắn như vậy, thậm chí không tiếc việc tìm mình đến đây làm lá chắn.
- Vương Thế Phi, anh nói lung tung gì thế, anh rửa tai nghe cho kỹ đây, tôi có bạn trai rồi, nhưng không phải anh, từ hôm nay, tôi hy vọng anh không đến quấy nhiễu tôi nữa. Biết chưa?
Phương Tuyết Di trợn mắt lên, vẻ mặt chán chường, chỉ thẳng vào mặt Vương Thế Phi, căm giận mắng:
- Lượn đê, lập tức lượn đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa.
- Đây chính là bạn trai của tôi, Soái Soái.
Nói rồi, Phương Tuyết Di đẩy Phương Hạo Vân nãy giờ câm lặng ra trước, đắc ý nói:
- Nhìn thấy chưa, đây mới là hoàng tử trong mắt tôi, anh à, đừng có mà mơ hão hao mỡ nữa nhá.
Soái Soái?
Phương Hạo Vân nghe vậy, lập tức buồn bực, đổi tên cũng không cần thế chứ, nghe chuối vãi.
(Soái: đẹp giai)
Vương Thế Phi biết rõ Phương Tuyết Di có một thằng em mọt sách, nhưng chưa từng gặp mặt, cho nên không biết được anh bạn trai Soái Soái kia thực ra chỉ đang đóng kịch mà thôi.
Có lẽ là khinh thường, có lẽ là lòng dạ của Vương Thế Phi rất xảo quyệt, tóm lại, nghe Phương Tuyết Di nói vậy, hắn vẫn không hề tức giận, vẫn nở nụ cười tươi như trước.
- Tuyết Di, anh chàng Soái Soái này, chắc không phải là một anh chàng em dẫn tới từ câu lạc bộ nào đó chứ? Sao anh không nghe nói tới chuyện em yêu đương với ai gần đây nhỉ?
Vương Thế Phi nhìn thẳng vào mắt Tuyết Di, thản nhiên nói:
- Đừng hờn dỗi nữa, nói anh nghe, anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh, không giận anh nữa đây?