Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 131 : Mặt tà ác

Ngày đăng: 02:15 19/04/20




Khóe miệng Phương Hạo Vân hiện lên một tia cười tà ác, thản nhiên nói: "Có lẽ, cô đang chờ mong tôi ngã xuống, có phải hay không?"



Lời này vừa nói ra, trong lòng Kim Phi run lên, khiến cho thân mình cũng run lên theo. Cùng lúc đó, ngón tay của Phương Hạo Vân cũng dùng sức chọc lên một chút, khiến cho ả không thể không rên rỉ ra thành tiếng.



Một hồi lâu sau, ả cắn môi lại nói: "Hạo Vân, anh nói cái gì vậy, tôi chỉ mong anh có thể dựng lên, tôi cần sự mạnh mẽ từ anh, tôi làm sao có thể mong đợi anh ngã xuống được? Người ta sao có thể chịu được sự mất hứng như thế?"



"Giám đốc Kim, có thoải mái không?"



Khóe miệng Phương Hạo Vân hiện lên một tia cười tà ác, thản nhiên nói: "Có lẽ, cô đang chờ mong tôi ngã xuống, có phải hay không?"



Lời này vừa nói ra, trong lòng Kim Phi run lên, khiến cho thân mình cũng run lên theo. Cùng lúc đó, ngón tay của Phương Hạo Vân cũng dùng sức chọc lên một chút, khiến cho ả không thể không rên rỉ ra thành tiếng.



Một hồi lâu sau, ả cắn môi lại nói: "Hạo Vân, anh nói cái gì vậy, tôi chỉ mong anh có thể dựng lên, tôi cần sự mạnh mẽ từ anh, tôi làm sao có thể mong đợi anh ngã xuống được? Người ta sao có thể chịu được sự mất hứng như thế?"



"Thật không?"



Phương Hạo Vân cười cười ám muội, đột nhiên xoay thân mình của người đàn bà lại, chuẩn bị đưa tay bắt lấy bộ ngực sung mãn kia, không ngờ Kim Phi lại có vẻ rất mẫn cảm, hai tay che lấy ngực, nói: "Chỗ này... không nên..."



"Được rồi, vậy tiếp tục nơi này."



Phương Hạo Vân cũng không quá gắng gượng, kỳ thật hắn biết thừa bên trong áo ngực có giấu cái gì, có điều hắn cũng không muốn nhanh như vậy đã để cho chân tướng bị lộ ra. Nếu như vậy, hắn sẽ chẳng còn gì mà chơi nữa.



Theo sự vận động thần tốc của ngón tay người đàn ông, hô hấp của Kim Phi dần trở nên dồn dập, trên người không biết là do lo lắng đổ mồ hôi, hay là do những giọt nước lúc trước còn chưa lau khô hết, tóm lại, cả người đã trở nên ướt sũng.



Thanh âm của Kim Phi giống như đang rên rỉ: "Hạo Vân... tôi muốn đi lên giường."



Toàn thân Kim Phi như nhũn ra, dục vọng từ tận đáy lòng đã theo ngón tay của người đàn ông mà dâng lên một chút. Có điều mối hận trong nội tâm vẫn khiến cho ả duy trì được sự thanh tỉnh.



Vài phút trôi qua, ả thấy Phương Hạo Vân vẫn tỏ ra thanh tỉnh như thường, trong lòng không khỏi trở nên lo lắng. Ả cảm thấy rằng câu nói lúc trước của Phương Hạo Vân, hình như có pha chút thâm ý, như là muốn ám chỉ điều gì đó.



"Hay là hắn ta biết mình cho thuốc vào rượu?" Kim Phi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.



"Không thể thế được!" Bình rượu này ả đã mời thợ chuyên nghiệp đóng gói lại một lần, tuyệt đối không có khả năng bị phát hiện ra. Ả nào đâu biết rằng Phương Hạo Vân từng rất đam mê rượu vang, đối với công nghệ làm rượu vang vô cùng rành rọt, bình rượu bị đóng gói lại này, cho dù là có làm bên Pháp, cũng tuyệt đối không qua được ánh mắt của hắn. Kim Phi càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, lại nói, cho dù Phương Hạo Vân có hoài nghi ả cho thuốc vào rượu, nhưng mà chính ả đã tận mắt nhìn thấy hắn uống một ngụm, hắn không thể không ngất đi được chứ?



Thoáng do dự một chút, Kim Phi quyết định không đợi thuốc mê nữa, có lẽ thân thể của hắn có tính kháng thuốc không biết chừng. Ả quyết định chủ động xuất kích, dùng thân thể của mình để khiến cho Phương Hạo Vân mê muội, sau đó chờ thời cơ sẽ ra tay.



Nghĩ đến đây, ả chủ động hôn lên môi của Phương Hạo Vân, cái lưỡi đinh hương mang theo nhiệt khí, bắt đầu nút vào miệng của người đàn ông, bàn tay nhỏ bé cũng từ từ sờ về phía đũng quần của hắn.
Kéo quần lên, đeo thắt lưng chỉnh tề, Phương Hạo Vân khinh miệt liếc mắt nhìn Kim Phi một cái, lạnh giọng nói: "Mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy mà xong đâu, hôm nay chỉ là lần đầu tiên... Những ngày kế tiếp, cô sẽ còn nhận được những sự trừng phạt nghiêm khắc hơn nữa của tôi. Mà tất cả những vận hạn này, đều là bởi vì sự ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình của cô tạo thành."



Kim Phi nghe thấy vậy, thân mình lại trở nên run rẩy, hai mắt phun lửa, oán hận nói: "Ác ma, anh là một ác ma... Anh giết tôi luôn đi cho rồi."



"Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết cô."



Phương Hạo Vân khinh thường nói: "Giết người cũng không phải là phương pháp giải quyết sự tình tốt nhất. Nếu dùng cách đó thì với tôi mà nói, có vẻ không được công bình cho lắm. Quay về đi, nói với Mặt Sẹo và Kim Gia, Tần gia cũng không bảo vệ được các người."



"Phương Hạo Vân, anh chờ đấy, khuất nhục ngày hôm nay, về sau tôi sẽ hoàn trả anh gấp bội phần..."



Kim Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay anh không giết tôi, anh sẽ phải hối hận."



Phương Hạo Vân cười nói: "Vậy chúng ta cứ chờ xem sao!"



Hành vi của Kim Phi, cũng đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Phương Hạo Vân, cho nên thái độ hôm nay của hắn mới khác thường như vậy, tiến hành vũ nhục đả kích trí mạng với ả. Đối với kẻ địch, Phương Hạo Vân không hề nương tay, cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý gì cả, đây là nguyên tắc làm người của hắn.



Sau khi Phương Hạo Vân đi rồi, cả thân mình của Kim Phi đều nhũn ra, ả tê liệt ngã ra mặt đất, khóc không ra nước mắt, hôm nay chính là ngày đen tối nhất trong cuộc đời của ả, là sự khuất nhục lớn nhất mà ả từng gặp trong đời. Ả thề nhất định sẽ khiến cho gã đàn ông đáng hận kia phải trả giá đại giới.



Sự thù hận thường có thể khiến cho một người trở nên điên cuồng, cũng có thể kích phát tiềm năng của người đó.



Khi Kim Phi lại đứng lên trở lại, bên trong con ngươi của ả đã tràn ngập tơ máu, khóe miệng nhếch lên một tia cười tà ác, giống như là tự nói với mình: "Đàn ông, chẳng có thằng nào là tốt, ta hận tất cả đàn ông trong thiên hạ."



…….



Buổi tối hôm nay là lễ hội mừng Nguyên Đán, từ khi sáng sớm, bên trong vườn trường đã bắt đầu trở nên nhộn nhịp, công việc lu bù cả lên. Một số thành viên cốt cán của hội võ thuật thậm chí còn xin phép bố trí hội trường trước thời gian, tiến hành diễn tập tiết mục lần cuối cùng. Một vài thân cây bên trong vườn trường cũng đã được mắc lên đèn nhấp nháy.



Khác so với những ngày trước Nô-en, đại học Hoa Hải đối với chương trình Nguyên Đán truyền thống có vẻ chú trọng và trọng thể hơn.



Sau khi ca học đầu tiên của buổi sáng kết thúc, Phương Hạo Vân liền chẳng có việc gì làm, hắn một mình một người bước đi chậm rãi trong sân trường, ánh mắt nhìn tới nhìn lui các bạn học. Bỗng dưng nhìn thấy chốc chốc lại có một chiếc xe hào hoa tới đón một sinh viên ăn mặc diêm dúa, trong lòng không khỏi có hơi cảm khái, tội gì chứ? Vì vài đồng tiền dơ bẩn, mà ngay cả linh hồn cũng bán đứng.



Tuy rằng những nữ sinh này trông cũng không tệ, nhưng mà dưới con mắt của Phương Hạo Vân thì thật ghê tởm.



Đột nhiên, trong lòng hắn có chút bi ai, những sinh viên đó từ khi nào đã biến thành cái dạng này? Đó còn là sinh viên sao? Đó là những bạn học của hắn sao?



"Hạo Vân, anh có tâm sự à?" Đột nhiên, một giọng nữ quen thuộc từ phía sau truyền tới.