Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 136 : Vở then chốt

Ngày đăng: 02:15 19/04/20




Lúc này, buổi lễ đã chính thức được bắt đầu, đầu tiên là lãnh đạo của trường lên đọc diễn văn tượng trưng, sau đó là đại biểu cho các giảng viên và đại biểu sinh viên lên phát biểu tổng kết.



Chờ tất cả các trình tự quen thuộc kết thúc, người dẫn chương trình mới bắt đầu tuyên bố, tiết mục thứ nhất là độc tấu đàn tranh. Lại còn bật mí một điều, người đánh đàn là một siêu cấp đại mỹ nữ.



Hội trường rộng lớn đã chật kín khoảng ba ngàn người, mọi người lập tức hoan hô ầm ỹ, chờ mong mỹ nữ cổ điển hiện thân. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào chiếc đàn tranh ở trên sân khấu, Bạch Lăng Kỳ chậm rãi đi tới, bộ váy dài cổ điển trắng noãn, duyên dáng yêu kiều, giống như một tiên tử.



Còn chưa bắt đầu diễn tấu, mà khắp hội trường đã phát ra những tiếng vỗ tay náo nhiệt. Hiển nhiên, mọi người vô cùng vừa lòng với trang phục của Bạch Lăng Kỳ.



Trần Thanh Thanh gắng sức thả lỏng tâm tình, yên lặng nhìn chăm chú vào hội trường ồn ào, khóe mắt thi thoảng liếc sang nhìn lén Phương Hạo Vân, thấy ánh mắt của hắn từ trước tới sau đều chỉ tập trung vào Bạch Lăng Kỳ, đột nhiên trong lòng cô lại có chút hâm mộ.



Cô đang nghĩ, khi mà mình lên sân khấu, liệu Phương Hạo Vân có nhìn chăm chú vào mình hay không.



Nghĩ đến đây, cô không khỏi đỏ hết cả mặt, người ta là người yêu của nhau, mình là cái gì của Phương Hạo Vân kia chứ? Dựa vào cái gì mà người ta phải đối với mình như vậy?



" Thanh Thanh, đừng lo lắng, Hạo Vân bảo con nhất định sẽ giành được thắng lợi." Lã Nguyệt Hồng còn cho là con gái đang hồi hộp, nên vội vàng lên tiếng an ủi.



Đúng lúc này, toàn bộ hội trường đột nhiên trở nên tối đen, người chủ trì nhắc mọi người im lặng, độc tấu đàn tranh sắp bắt đầu rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Sau một hồi huyên náo, toàn trường rất nhanh đã yên tĩnh lại. Một thân hình thon dài ngồi ở trước đàn tranh, âm nhạc cổ điển ưu mỹ lập tức từ đầu ngón tay của mỹ nữ bắt đầu phát ra. Một khung cảnh tĩnh lặng xa xưa lập tức bao trùm toàn bộ hội trường, một vài sinh viên và giảng viên có hiểu âm luật dường như đang đưa mình vào chốn bồng lai tiên cảnh, trong lòng vô cùng khoan khoái và dễ chịu.



Sau đó, dưới tiếng đàn ưu mỹ, cho dù là người nghe không hiểu âm luật, tâm tình cũng dần dần trở nên tĩnh lặng, tràn ngập mơ màng đối với cuộc sống bình thản mà yên tĩnh đó.



Phương Hạo Vân lúc này rất tập trung, bởi vì lúc này là bạn gái của mình diễn tấu, cô dùng cả trái tim để đánh đàn, cho nên trái tim của Phương Hạo Vân cũng có thể cảm nhận được ý cảnh mà Bạch Lăng Kỳ đưa tới từ dây đàn.



Khúc nhạc kết thúc, không đợi ngọn đèn sáng lên, Bạch Lăng Kỳ đã đi xuống sân khấu ra phía sau màn, người dẫn chương trình vốn còn muốn cô giao lưu với mọi người vài câu, nhưng hiện giờ xem ra, hình như không còn khả năng nữa.



Những người nghe dưới sân khấu hình như còn chưa ý thức được tiết mục đàn tranh đã kết thúc, vẫn như trước chìm đắm trong mộng tưởng, mãi tới khi người dẫn chương trình nhắc nhở, mọi người mới như vừa tỉnh từ trong mộng. Toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang dội, có điều khi mọi người ngẩng đầu lên tìm kiếm Bạch Lăng Kỳ, thì đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa.



" Hạo Vân, em đánh đàn thế nào?"



Bạch Lăng Kỳ thay y phục ở phía sau màn, mặc một chiếc áo lông rồi xuyên qua đám người đi tới chỗ Phương Hạo Vân.


Trần Thiên Huy cười khẽ một tiếng, không nói gì cả, có điều con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào sân khấu, quả tim đập bình bịch không ngừng.



Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Trần Thiên Huy không có chuyện gì chưa từng gặp, vốn đã rèn luyện được một trái tim sắt đá, có điều hôm nay, liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, trong lòng ông đã không tự chủ được có hơi hồi hộp.



"Màn biểu diễn sau đây của hội võ thuật, cũng chính là vở then chốt của chúng ta hôm nay. Hội học sinh đã quyết định, đối với màn luyện võ phấn khích sắp tới, chúng tôi sẽ thông qua đài truyền hình của trường, truyền hình trực tiếp tới tất cả màn hình điện tử trong sân trường. Những bạn học và quần chúng chưa vào được hội trường, thì mời lựa chọn một màn hình điện tử ở gần nhất để theo dõi!" Người chủ trì chậm rãi lên sân khấu, truyền bá thông tin mới nhất.



Vốn hội học sinh và hội giáo viên cũng không có tính toán như vậy, có điều những bạn học và khán giả ở bên ngoài hội trường có vẻ hơi nhiệt tình quá, đang cuồn cuộn không ngừng tập hợp lại ở trước cửa hội trường.



Để tránh xảy ra sự kiện bởi vì nhiều người quá mà sinh ra chen chúc dẫm đạp lên nhau, dưới sự lãnh đạo của nhà trường, đã cho phân bố những màn hình điện tử cực lớn bên trong sân trường.



Ước chừng nửa giờ sau, sau khi hết thảy những công tác chuẩn bị đã kết thúc, Tần Tử Hoa và Trần Thanh Thanh mặc trang phục võ thuật rốt cục cũng đã lên trung tâm sân khấu để biểu diễn.



Ở bên ngoài xem, hai người luận võ này, nam thì đẹp trai cao lớn, nữ thì xinh đẹp gợi cảm, thật sự là một đôi người ngọc. Toàn trường có rất nhiều người thật lòng hy vọng bọn họ có thể ở cùng một chỗ.



" Thanh Thanh, em yên tâm, anh sẽ không làm thương tổn đến em. Buổi luận võ hôm nay chỉ điểm đến rồi thôi, đến khi anh thắng em, anh sẽ cầu hôn em trước mặt tất cả mọi người."



Tần Tử Hoa cố ý ám muội với Trần Thanh Thanh ở trước mặt mọi người, hắn cười nói: "Anh sẽ khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này!"



Trần Thanh Thanh cố nén sự chán ghét trong lòng, không vui nói: "Có cái gì chờ đánh xong hẵng nói, hiện giờ tôi không có rảnh mà nghe. Có điều tôi nghĩ sau khi đánh xong, anh có lẽ cũng chẳng còn tâm tư mà đi nói ra những lời buồn nôn đó nữa, bởi vì, anh nhất định sẽ thất bại."



Toàn trường lập tức vang lên những tiếng huýt gió nhằm vào Tần Tử Hoa.



Tần Tử Hoa nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, con ngươi trở nên âm trầm, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Thanh Thanh, xem anh chinh phục em đây."



" Ha ha!"



Tần Tử Hoa cười lớn một tiếng, một bước lớn đã tiến đến trước mặt cô, tay trái ghìm xuống, tay phải một chưởng bổ tới vai trái của cô. Mục tiêu hình như là huyệt Chương Môn bên trái của Trần Thanh Thanh.



Một chiêu này của Tần Tử Hoa động tác đơn giản, quyền thế uy mãnh, mơ hồ còn có một chút bóng dáng của quyền thuật karate, uy lực càng sâu hơn. Tần Tử Hoa luyện võ từ nhỏ, võ công vô cùng tốt, khi đi du học ở nước Mỹ, còn bái phỏng không ít danh sư, lần lượt là đại sư karate, đại sư Ju-đô, đại sư môn đấu vật, tích lũy được không ít kinh nghiệm thực chiến, một chiêu này nhìn có vẻ như đơn giản, kỳ thật hắn cũng đã dùng tới chín thành lực lượng, hiển nhiên, ý đồ của hắn là muốn một kích thủ thắng.