Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 137 : Đại chiến quyết định vận mệnh
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Trần Thanh Thanh có rất ít kinh nghiệm đối với việc giao thủ so chiêu, chỉ giới hạn trong việc đánh đối kháng với Phương Hạo Vân mấy ngày hôm nay. Cũng may, Phương Hạo Vân ngày nào cũng giáo huấn kinh nghiệm thực chiến cho cô, cho nên, khi chưởng pháp của Tần Tử Hoa sắp tấn công tới, cô cũng không có vẻ kinh hoảng, mà là dưới chân hơi trượt, khéo léo tránh được công kích của Tần Tử Hoa.
Tần Tử Hoa một kích không trúng, trong lòng không khỏi hơi kinh hãi, trong ký ức, tốc độ của cô ta hẳn là không có nhanh như vậy chứ?
Tình huống hiện giờ khiến cho hắn không có kịp thời gian để suy nghĩ lại, hắn vội vàng từ bỏ tạp niệm, hai tay nắm lại, lấy tốc độ nhanh chớp công tới Khí Hải của Trần Thanh Thanh.
Một chiêu này là sự kết hợp của Muay Thái và Hồng quyền, là một loại công phu rất cứng rắn, đây là món võ mà Tần Tử Hoa học được từ đại sư Muay Thái ở Mỹ, uy lực không thể coi thường.
Đương nhiên, một quyền này của Tần Tử Hoa cũng không có xuất toàn lực, hắn và Trần Thanh Thanh không có mối thù sinh tử nào, không đáng phải làm như vậy. Nhỡ đâu mà đánh cho Trần Thanh Thanh tàn phế, thì với hắn mà nói, cũng là một tổn thất lớn.
Trần Thanh Thanh sắc mặt hơi đổi, cô cũng biết đó là Muay Thái, trong tất cả các cánh đánh nhau, Muay Thái là tàn nhẫn nhất, đối với loại quyền pháp như vậy, Trần Thanh Thanh cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Chỉ thấy dưới chân cô hơi trượt, không tránh mà phản công lại, rất nhanh thân mình tiến về phía trước, tay trái nhẹ nhàng cuốn lấy cổ tay của Tần Tử Hoa, dồn khí đan điền, dùng sức kéo một cái, lập tức khiến cho trọng tâm của Tần Tử Hoa không ổn, lảo đảo lắc lư về phía trước vài bước.
Tần Tử Hoa trầm quát lên một tiếng, vội vàng thu quyền, ổn định lại trọng tâm, khóe miệng co rúm lại, trong ánh mắt của hắn cũng đã xuất hiện một chút lo âu.
Đều nói võ công không thể học trong chốc lát, nhưng không nghĩ tới, kỳ tích lại xuất hiện trên người Trần Thanh Thanh. Công phu mà lúc này cô đang biểu hiện ra ngoài, so sánh với trước kia, quả thực như là hai người khác biệt, không thể so sánh nổi.
Tần Như Phong ở dưới đài hình như cũng thấy được chút gì đó, vốn là chỉ cần một chiêu giải quyết xong chuyện, bây giờ hình như có vẻ cũng không đơn giản như vậy. Công phu của Trần Thanh Thanh dường như đã tăng trưởng lên vài phần.
Lã Nguyệt Hồng không biết võ thuật, có điều bà thấy được ánh mắt của Tần Như Phong, nỗi khổ của hắn là niềm vui của bà. Bà vội vàng khẽ hỏi Phương Hạo Vân ở bên cạnh: "Hạo Vân, tình hình như thế nào?"
"Rất tốt!"
Biểu hiện của Trần Thanh Thanh, đích xác là có thể xưng là "rất tốt". Cho tới bây giờ, trạng thái của cô rất tốt, tâm tình của rất tốt, luôn có thể nắm cơ hội một cách chuẩn xác, lợi dụng ưu thế của Hoạt bộ để hóa giải đi công kích của Tần Tử Hoa, do đó bảo tồn được thực lực của chính mình.
Nghe thấy Phương Hạo Vân nói như vậy, lập tức chân mày của Lã Nguyệt Hồng cũng giãn ra nhiều, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, đưa tay ra kéo lấy tay của chồng bà, nhỏ giọng nói: "Ông xã, Hạo Vân bảo Thanh Thanh biểu hiện rất tốt."
"Mình gọi tôi là ông xã?" Trần Thiên Huy dường như là được yêu quá mà sợ, Lã Nguyệt Hồng hình như đã lâu rồi không có xưng hô với ông thân thiết như vậy.
"Đáng ghét, trên mặt tôi có hoa à? Sao mình nhìn tôi như vậy?"
Cho dù là như thế, cánh tay của Trần Thanh Thanh bị trúng đòn, cũng đủ khiến cho cô phải khó chịu, đau đớn kịch liệt khiến cho sắc mặt của cô đã trở nên tái nhợt, cánh tay ngoại trừ cảm giác đau đớn bỏng rát, còn lại không có cảm giác gì nữa.
Cho dù nói như thế nào, trận luận võ tối nay vẫn là Trần Thanh Thanh thắng lợi. Toàn trường im lặng một hồi lâu, mới phát ra tiếng vỗ tay như sấm động cùng tiếng hoan hô vang trời.
Đồng thời cùng lúc, những người ở trong sân trường xem truyền hình trực tiếp sau một lúc ngắn ngủi yên lặng, cũng phát ra tiếng hoan hô. Đối với bọn họ mà nói, ai thắng ai thua cũng không phải trọng yếu, vấn đề chính là trận đánh đầy phấn khích đó.
Người chủ trì sau khi xác định Tần Tử Hoa đã mất đi sức chiến đấu, chính thức tuyên bố kết quả của cuộc luận võ.
Tần Như Phong ở dưới đài sắc mặt tái mét đi, hắn dường như không thể chấp nhận được kết quả như vậy, hắn thật sự không thể hiểu nổi làm sao con trai có thể thất bại. Cho dù công phu của Trần Thanh Thanh có tiến bộ thần tốc, thì khoảng cách giữa hai người vẫn còn là quá xa.
Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng cùng thở dài ra một hơi, tâm tình nặng trĩu cả buổi, rốt cục mới được hạ xuống. Lã Nguyệt Hồng kích động nắm lấy tay của Phương Hạo Vân, đầy tình cảm nói lời cảm tạ: "Hạo Vân, cám ơn con, cô không biết phải cảm tạ con như thế nào nữa..."
"Cô, đây là kết quả do học tỷ tự mình cố gắng mà đạt được, không cần phải cảm tạ cháu."
Phương Hạo Vân tin tưởng vững chắc, thông qua cuộc luận võ hôm nay, tu vi võ học trong tương lai của Trần Thanh Thanh chắc chắn sẽ có trình độ lớn hơn.
"Anh Tần, ngại quá nha, xem ra nhà chúng tôi và nhà họ Tần không được với nhau rồi, ài, ý trời..."
Trần Thiên Huy đắc ý cười nói: "Nhanh đi xem Tử Hoa có bị thương hay không đi thôi."
Tần Như Phong há miệng thở dốc, không nói lên nổi câu nào, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nếu đã bại trận, thì cũng không còn gì để nói nữa.
" Phế vật, sao mày lại để thất bại hả?"
Đi lên sân khấu, Tần Như Phong phân phó thuộc hạ nâng con trai đứng lên, thấp giọng quát mắng.
Tần Tử Hoa lúc này đang tủi thân đầy bụng, chính mình đã cố hết sức rồi, ai mà ngờ được công phu của Trần Thanh Thanh lại tiến bộ nhanh đến như vậy.
"Ba, con cũng đã cố hết sức, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi." Tần Tử Hoa tủi thân nói một câu.