Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 161 : Ba có lời mời

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




"Em biết tâm lý học sao?"



Ánh mắt Trần Thanh Thanh có vẻ nghi ngờ: "Em xác định em có thể làm được chứ ? Nhưng đừng có để bệnh tình của Tuyết Nhi nghiêm trọng thêm nha. Chị thật không mong tinh thần của nó sẽ ngày càng sa sút hơn."



"Không thành vấn đề, em dám khẳng định, trình độ và kỹ thuật của em, tuyệt đối không thua kém gì một chuyên gia tâm lý thông thường."



Phương Hạo Vân cười nói: "Dù sao thì chúng ta cũng là người quen, muốn tâm sự tìm hiểu nhau cũng sẽ dễ dàng hơn."



"Hạo Vân, sao chị cứ cảm thấy, hình như cái gì em cũng biết vậy ?"



Trần Thanh Thanh có ẩn ý trong câu nói, lại một lần nữa cô cảm thấy Phương Hạo Vân rất thần bí. Loại cảm giác đó lại xuất hiện lần nữa. Cô cảm thấy Phương Hạo Vân mà cô đang nhìn thấy không phải là hắn thật sự.



"Phương Hạo Vân cười: "Hình như là vậy… rất ít có chuyện mà em không biết."



Trần Thanh Thanh truy hỏi: "Hạo Vân, em còn trẻ như vậy, những cái này em học lúc nào vậy."



"Chị đừng quên, em là một con mọt sách, em rất thích đọc sách, trong sách có thể dạy cho chị bất cứ thứ gì."



Nói đến đây, Phương Hạo Vân bèn chuyển sang khoác lác: "Hơn nữa… hơn nữa trước giờ em cứ luôn cảm thấy mình là một nhân tài…"



"Đừng có mà khoác lác..."



Trần Thanh Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân, khẽ trách móc: "Em mà là thiên tài, vậy đại tiểu thư ta đây là gì chứ..."



………



Qua mấy ngày cố gắng, cuối cùng cũng đã thu thập được tin tức chính xác từ một nhân sĩ quyền quý, phó chủ nhiệm khu khai phá và cô tình nhân của gã vì uống thuốc quá liều nên bị sốc thuốc mà chết. Vì nguyên nhân cái chết của Lý Trạch Huệ không được hay, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chính phủ, nên tin này đã bị ém lại, đồng thời tung tin hắn bị đưa đi chất vấn để bịt miệng dư luận.



Nghe nói vợ của Lý Trạch Huệ là Triệu Nguyệt Dung và con trai Lý Cường mấy hôm trước đã đi khỏi Hoa Hải, trở về quê nhà bắt đầu cuộc sống mới. Đối với những chuyện liên quan đến chồng, cũng không hề nhắc đến. Hỏi gì cũng không biết.




Vời tình hình hiện tại của hắn, một khi thân phận bị bại lộ, nhất định sẽ kéo theo đó rất nhiều phiền phức. Không phải nói Hạo Vân sợ bọn họ. Hắn chỉ lo là, gia đình mới bạn bè mới của hắn cũng vì thế mà bị liên lụy.



"Ba, chuyện này hay là để con tốt nghiệp đại học mới bàn tiếp đi…" Trước khi hắn chưa đưa ra quyết định, hắn không muốn trả lời quá thẳng thừng.



Phương Tử Lân nâng ly trà lên, hớp vài ngụm nhỏ gật gù nói: "Hạo Vân, tuy ba mong là con có thể gánh vác nhà họ Phương này, nhưng ba cũng không ép con. Mọi chuyện đều do con quyết định. Nhưng có một số câu, ba phải nói rõ trước với con, sức khỏe của ba càng lúc càng tệ, nói thật, ba cũng không biết có thể chăm sóc cho con được bao lâu nữa… cho nên, ba mong con hãy mau chóng trưởng thành. Như vậy, lỡ một ngày kia ba đi khỏi, con sẽ là trụ cột của gia đình này…"



Nhìn vẻ mặt trải qua nhiều sóng gió của ba, mũi của Phương Hạo Vân hơi cay cay, hắn vội nói: "Ba, không sao đâu, sức khỏe của ba nhất định sẽ không sao đâu, ba sẽ không rời bỏ chúng con đâu."



"Ngốc à…!"



Phương Tử Lân khẽ cười, thở dài nói: "Trên thế gian này làm gì có chuyện trường sinh bất lão chứ, sức khỏe của mình như thế nào ba là người hiểu rõ nhất. Nếu không phải lần trước được dì Bạch ra tay giải quyết vấn đề tim mạch của ba, thì chắc ba cũng không qua nổi cái tết này... thôi, không nói nữa, ba nghĩ là ba vẫn có thể chờ được cái ngày con và Kỳ kết hôn..."



Phương Tử Lân quả thật có thể cảm giác được tình hình sức khỏe của mình, ông vốn dĩ không muốn nói những lời này với con trai. Nhưng ông nghĩ đã đến lúc phải tạo một ít áp lực cho con mình, nên mới nói vài lời nửa thật nữa giả, mong là nó chịu sự đả kích này, sẽ mau chóng trưởng thành hơn.



"Ba, đợi dì Bạch về, con sẽ mời dì qua liền, giúp ba kiểm tra sức khỏe."



Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Y thuật của dì Bạch đúng là có thể diệu thủ hồi xuân, có dì ấy, sức khỏe của ba sẽ không bao giờ có vấn đề."



"Ha ha"



Phương Tử Lân thấy con trai hiếu thảo thế, cảm thấy an ủi: "Hạo Vân, thấy con hiếu thảo như vậy, trong lòng ba cảm thấy rất vui. Nghe này, nếu như... ba nói là nếu như, một ngày nào đó ba thật sự rời khỏi, con nhất định phải làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông, giúp ba chăm sóc cho Trác Nhã và Tuyết Di... cứ xem như đó là yêu cầu của ba đối với con."



Phương Hạo Vân không phân bua nữa, mà nghiêm túc gật đầu: "Ba, ba cứ yên tâm, con hứa với ba. Nhưng ba cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, sức khỏe của ba sẽ không có vấn đề gì đâu."



"Hy vọng là vậy...!" Nói thật, Phương Tử Lân không hề có hoang tưởng gì đối với sức khỏe của mình.



Ngừng một lúc, Phương Tử Lân nhìn con trai đột nhiên cười: "Hạo Vân, hai ba con mình nói chuyện này giờ, nhưng thật ra ba vẫn chưa nói vào vấn đề chính."