Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 170 : Phản bội tổ chức
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
"Em nghi ngờ tối qua cô ấy đã qua đêm ở bên ngoài... Ở nhà, trường học, công ty cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả, thời tiết lạnh như thế này, vạn nhất cô ấy..." Phương Hạo Vân lộ vẻ mặt lo lắng không cần nói ra cũng hiểu.
Trần Thanh Thanh thấy hắn lo lắng bất an như vậy, vội vàng mở lời an ủi: "Hạo Vân, em trước tiên đừng quá sốt ruột, Kỳ là một người rất độc lập, cô ấy tự biết cách chăm sóc cho bản thân mình. Có lẽ, cô ấy đã tìm một nhà nghỉ khách sạn nào đó trú lại rồi... Thế này vậy, bây giờ chị sẽ gọi điện tới chỗ ba, bảo ông sắp xếp nhân lực lấy hoa viên Lam Tâm làm trung tâm rồi bắt đầu chia ra tìm kiếm..."
"Cảm ơn..." Phương Hạo Vân ôn tồn nói một tiếng.
Trần Thanh Thanh không nói thêm gì nữa, vội vàng bấm số điện thoại, kể tình hình Bạch Lăng Kỳ rời khỏi nhà cho cha biết, bảo ông mau chóng phái người đi tìm kiếm, duy trì liên lạc liên tục.
"Học tỷ, chị đến tìm em, chắc hẳn là có chuyện gì rồi? Thế này vậy, hôm nay không nói nữa, đợi khi em tìm được Kỳ, lúc đó hẵng nói..."
Trời đất có rộng lớn cũng không lớn bằng Kỳ. Phương Hạo Vân giờ phút này không muốn nghĩ tới chuyện gì khác cả.
"Ừ..."
Trần Thanh Thanh khe khẽ gật đầu, đề nghị: "Để chị đi cùng em đi tìm nhé?"
"Không cần đâu, chúng ta giữ gìn liên lạc thông suốt là được rồi."
Phương Hạo Vân bước được mấy bước, đột nhiên nói: "Học tỷ, trông nhà giúp em nhé, biết đâu Kỳ lại tự dưng quay trở về nhà cũng không biết chừng..."
Bạch Lăng Kỳ lúc đi không hề mang theo chìa khóa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Được thôi."
Chuyện của ngày hôm nay, khiến cho Trần Thanh Thanh thấy được một con người khác của Phương Hạo Vân. Trước đây, cô luôn nghĩ rằng hắn quá hoàn mỹ, tựa hồ không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó hắn. Trên khuôn mặt hắn, trong từng ánh mắt luôn tràn đầy ánh mắt của sự tin, khiến cho người ta luôn chỉ núp bóng sau lưng hắn.
Hôm nay Trần Thanh Thanh nhìn thấy một Phương Hạo Vân gần gũi hơn. Hắn có chút lo lắng, có chút luống cuống, những biểu lộ mà một người bình thường hay có, hắn cũng có. Hơn nữa, trong con mắt sâu thẳm, cũng không còn những sát khí và sự lạnh lùng nữa rồi, thay thế vào đó là sự day dứt và than thân trách phận.
Phương Hạo Vân trước kia có gì đó cao vời khó lòng chạm tới, Phương Hạo Vân của hôm nay mới khiến cho Trần Thanh Thanh cảm tưởng hắn cũng là một người bình thường có máu có thịt.
"Hạo Vân, nếu như có một ngày, chị cũng không xuất hiện nữa, em liệu có tìm chị không?"
Đúng vào lúc Phương Hạo Vân vừa định bước ra ngoài cửa, hắn vô ý thức quay đầu lại, hỏi: "Học tỷ, chị nói gì cơ?"
"Không có gì, em tranh thủ thời gian đi thôi, chuyện ở đây cứ giao hết cho chị..."
Rất rõ ràng, cảnh sát Hoa Hải cùng cảnh sát quốc gia đã nhận được thông tin.
Nguyệt Như có chút quái lạ, tin tức ám sát Hoa Thiên Minh, người biết cũng không nhiều, lẽ ra cảnh sát Hoa Hải và cảnh sát an ninh quốc gia không thể nào biết được sớm như vậy.
Trừ phi là có kẻ mật báo.
Nghĩ tới đây, trong lòng của cô lập tức thoải mái hơn, là Hạo Thiên, nhất định là hắn cố ý tiết lộ tin tức ám sát Hoa Thiên Minh cho cảnh sát biết, để cản trở nhiệm vụ của mình. Rồi cuối cùng làm to chuyện ra để thu hút sự chú ý của Quỷ Thủ.
Đã giải được mối đinh ninh trong lòng, Nguyệt Như lại một lần nữa có suy nghĩ phải giết cho kỳ được cái tên Hạo Thiên kia. Lần này, cô sẽ không tiếc mọi giá để tung ra thế lực của mình, bảo đảm khiến hắn phải chết. Lần trước giao thủ, cô đã có những sự hiểu biết nhất định về thân thủ của Hạo Thiên, Nguyệt Như tin rằng, nếu như cô thi triển toàn bộ công phu mà giáo quan đã chỉ dạy, thì chắc chắn có thể giết chết Hạo Thiên mà chỉ bị thương nhẹ nhàng.
Nói một cách khác, Hạo Thiên có thể đả thương được cô, nhưng bù lại hắn chắc chắn phải chết.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyệt Như dự tính buổi chiều sẽ ra tay. Theo tình hình quan sát mấy ngày qua, thì vào thời gian này, Hạo Thiên đều nghỉ ngơi trong phòng riêng.
"Tại sao phải mật báo?"
Lần này, Nguyệt Như cũng không có ý định che giấu thân phận, mà quang minh chính đại dùng bộ mặt thật sự bước vào trong căn phòng của Hạo Thiên. Hạo Thiên mật báo, trước tiên là đã vi phạm lại quy định của tổ chức. Chuyện này lớn nhỏ thế nào, nếu như Nguyệt Như làm tốt, Hạo Thiên hoàn toàn có thể phải chịu tội lại càng thêm tội, trên lý thuyết mà nói, đối với phản đồ, bất kỳ thành viên nào của tổ chức cũng được quyền giết chết hắn.
Hạo Thiên vẫn mặc một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, lúc này hắn đang ngồi chân bắt chéo, trong tay cầm một chén rượu vang, đang nho nhã ngồi ung dung trên ghế salon xem tivi. Sau khi Nguyệt Như bước vào, hắn cũng không ngoái đầu lại, mà cười nhạt hỏi: "Nguyệt Như, tôi không hiểu em đang nói cái gì cả?"
"Đừng có đóng kịch nữa."
Nguyệt Như vẻ mặt lạnh như băng, bước lại mấy bước, lạnh lùng nói ra: "Ám sát Hoa Thiên Minh, cả thành phố Hoa Hải này chỉ có mình anh biết, thế nhưng bây giờ cảnh sát Hoa Hải cùng an ninh quốc gia lại tiến hành các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt với Hoa Thiên Minh, nếu như không phải anh báo cảnh sát, thì chuyện này nên giải thích thế nào đây?"
"Giải thích hay đấy."
Hạo Thiên uống cạn nốt ngụm hồng tửu cuối cùng, mỉm cười như một thân sĩ: "Biết đâu còn có người nào khác muốn đối phó Hoa Thiên Minh, vừa hay đánh bậy đánh bạ..."
"Không thể nào."
Trước đây Nguyệt Như phụ trách các công việc ở khu vực châu Á trong tổ chức, khá quen thuộc với Trung Quốc, với tình hình bình thường, đặc công rất ít xuất thủ. Trừ phi đối phương rất mạnh, tối qua Nguyệt Như đã quan sát rất kỹ, những người bảo vệ Hoa Thiên Minh đều là những tay cừ khôi, không có kẻ nào là non nớt cả. Sự bảo vệ như vậy, chắc chắn là nhằm vào tổ chức sát thủ lớn nhất quốc gia.
"Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, anh đã phản bội lại tổ chức..." Nguyệt Như lạnh lùng nói.