Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 198 : Yêu Cơ giết chóc

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




Nguyệt Như suýt nữa bị nổ tung, trong lòng cực kỳ tức giận, sau khi quan sát một chút ngắn ngủi, thân thể của cô giống như một làn khói nhẹ, nhanh chóng tìm đúng mục tiêu để xuống tay. Ngay lập tức, đã giải quyết được thêm hai gã lính đánh thuê.



Động tác và thân hình của Nguyệt Như là quá nhanh, ý đồ của Thằng Gù là ra lệnh cho thủ hạ oanh tạc bằng lựu đạn, nhưng mà căn bản là không thể nào bắt giữ được thân ảnh của cô.



"Đi chết đi!"



Nguyệt Như nhoáng cái đã lạnh lùng xuất hiện trước mặt một gã lính đánh thuê đang định ném lựu đạn, giơ tay chém xuống, một tia chớp hiện lên, gã hán tử cao thước tám lập tức liền ngã gục xuống mặt đất đầy tuyết, khiến một trận hoa tuyết tung lên. Mà đoản đao trong tay Nguyệt Như lại không hề lây dính tới một vết máu.



Rất nhanh, dưới đoản đao của Nguyệt Như, đã có tới hơn sáu gã lính đánh thuê bị giết, Thằng Gù cảm thấy rằng không khí ở bốn phía xung quanh đều ẩn chứa hơi thở tử vong. Đã nhiều năm đẫm máu ở sa trường, đây là lần đầu tiên gã sinh ra sự thiếu tự tin về năng lực của mình, đồng thời cũng là lần đầu tiên sinh ra sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm.



"Lão đại, làm sao bây giờ? Lui không?"



Mắt thấy một vài tên đồng bạn quen thuộc lần lượt tử vong, một vài tên đại hán phía sau Thằng Gù vội vàng lên tiếng đề nghị. Trước kia, bọn chúng cũng đã nhiều lần trải qua khảo nghiệm sống chết, nhưng mà cũng chưa từng có khi nào bất lực như hôm nay. Đã vài huynh đệ bị chết, mà bọn chúng ngay cả bóng dáng của địch thủ cũng không nhìn thấy được.



"Không được!"



Thằng Gù từng là một gã quân nhân, từ sâu trong xương gã đã có một loại vinh dự và quật cường, gã sẽ tuyệt đối không đào tẩu khi đang thực hiện nhiệm vụ.



"Còn có chút cốt khí, có điều con đường là do các ngươi tự mình chọn, đi tìm chết đi." Nguyệt Như giống như u linh hiện lên trước mặt Thằng Gù, đoản đao trong tay cũng đã giơ lên.



Thân thể của Thằng Gù theo bản năng run lên không ngừng, gã mạnh mẽ tự trấn tĩnh, nói: "Mày rốt cuộc là ai, cho dù chết, tao cũng hy vọng có thể biết được mình bị chết dưới tay ai?"



" Thiên Đạo Yêu Cơ!"



Nguyệt Như đối với cốt khí của Thằng Gù cũng có một chút tán thưởng, trước khi gã chết thì thỏa mãn nguyện vọng cho gã, nói ra thân phận của mình. Sau đó, cánh tay của Nguyệt Như không chút do dự vung lên.



Một đao nhìn như lơ đãng, lại chặt đứt đôi Thằng Gù đang đứng sừng sững như cây cột, gã rơi từ trên nhánh cây xuống mặt đất đầy tuyết trắng tinh, nhiễm đỏ cả một vùng tuyết trắng.



Thằng Gù không giống với đồng bạn, gã chết nhắm mắt, có thể chết trong tay của Thiên Đạo Yêu Cơ, đã đủ để gã có thể vui mừng. Truyền thuyết về Thiên Đạo tứ đại sát thủ gã đã nghe rất nhiều, không nghĩ tới, lúc sinh thời, gã lại có thể gặp được một vị.



"Ả ta giết lão đại rồi, mọi người liều mạng với ả..."



Cái chết của Thằng Gù, giống như một loại thuốc kích thích, những tên lính đánh thuê còn lại lập tức xông lên tới tấp kêu gào muốn giết Nguyệt Như báo thù cho lão đại.
Phương Hạo Vân âm thầm gật đầu, Nguyệt Như hành sự rất có chừng mực. Tu La song vệ bình thường đối đãi với bọn họ tương đối kính trọng, chẳng qua là các cô ấy đã hiến dâng tính mạng mình cho người khác, thân bất do kỷ, tội không đáng chết. Phế đi công phu của các cô ấy, cũng coi như là làm việc thiện, từ nay về sau, các cô ấy có thể sống cuộc sống của một người bình thường.



"Tôi chỉ phế đi công phu của các cô thôi, từ hôm nay trở đi, các cô hãy rời khỏi Tu La, có lẽ còn có một đường sinh cơ..."



Nguyệt Như nhìn bầu trời đêm, cười lạnh nói: "Hạo Thiên, xem ra là anh đã hạ quyết tâm muốn làm phản đồ, anh cứ chờ bị sở tài phán Thiên Đạo đuổi giết đi."



"Ha ha!"



Theo một tiếng cười điên cuồng, Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên rốt cuộc đã hiện thân. Nhìn những thuộc hạ đang trọng thương trên mặt đất, Hạo Thiên lạnh giọng nói: "Tu La song vệ, sao các ngươi có thể ở sau lưng ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, bây giờ ta phải giết các ngươi."



Nói xong, không đợi Nguyệt Như kịp phản ứng, Hạo Thiên đã ra mạnh tay, giết chết Tu La song vệ đang co quắp trên mặt đất.



"Anh..." Nguyệt Như âm thầm trách cứ mình đã quá sơ suất, cô đáng ra phải sớm biết rằng một kẻ như Hạo Thiên thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.



"Nguyệt Như, em hẳn là phải vui mới đúng chứ, tôi đã giết đi hai kẻ phản đồ của tổ chức, đây không phải là một chuyện tốt sao?"



Khóe miệng của Hạo Thiên hơi mỉm cười, tao nhã nói: "Hôm nay là cơ hội cuối cùng để tôi có thể gặp được Quỷ Thủ, tôi sẽ không buông tha đâu. Chỉ cần tôi có thể đánh bại Quỷ Thủ, trở thành Thiên Đạo đệ nhất sát thủ, tôi nghĩ cho dù người ở sở tài phán có biết được những gì tôi đã làm ở Hoa Hải, cũng sẽ không tính toán quá nhiều đâu..."



Nói tới đây, Hạo Thiên nhìn bầu trời đêm nói: "Quỷ Thủ, tôi biết anh đang ở gần đây, tuy rằng tôi không thể tìm ra được vị trí của anh, nhưng mà tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh. Xuất hiện đi, nếu không hôm nay Nguyệt Như sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ của cô ta. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy, anh hẳn là biết được sự trừng phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ là thế nào phải không?"



"Anh vẫn muốn ngăn cản tôi?"



Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Như lóe lên sát khí, khinh thường nói: "Chắc gì anh đã ngăn cản được tôi?"



Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, Hạo Thiên gây ra chuyện này thực sự là quá phận. Hắn quyết định sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu thật sự không được, thì sẽ đeo mặt nạ để ra tay, liên thủ với Nguyệt Như giết chết gã.



Kẻ này mà không giết, cuối cùng sẽ là tai họa.



Ánh sáng ở bên ngoài quá mờ ảo, Trương Bưu và Đại Phi căn bản là không nhìn ra được bóng hình của bọn họ, ngay cả thanh âm cũng nghe mơ hồ không rõ ràng. Có điều Trương Bưu cũng đã xác định, hai vị này chính là những cao thủ đã xuất hiện ở trong trường bắn lần trước. Khí thế của bọn họ vẫn không thay đổi, vẫn cường hãn như vậy.



"Đại Phi, xem ra chuyện đêm nay không đơn giản như vậy, có lẽ là cậu không nên tới đây giúp tôi..." Trương Bưu nói vẻ có lỗi.