Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 199 : Quỷ Thủ hiện thân

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




Đại Phi cười nhẹ nhàng: "Anh Bưu, anh nói cái gì vậy, sao còn khách khí với em như thế. Anh đừng quên, chúng ta vốn chính là những huynh đệ tốt đã cùng vào sinh ra tử, cho dù trời có sập thì em cũng sẽ chống cùng anh."



"Thực lực cá nhân của những người này giống như là thần linh vậy, ở trong mắt bọn họ, chúng ta có lẽ chỉ giống như con kiến, thật sự là không hề dễ ứng phó chút nào." Đối với tình huống khi trước ở trường bắn của cục, trong lòng Trương Bưu vẫn còn sợ hãi.



Phương Hạo Vân cũng hiểu rằng tình huống tối nay có hơi phức tạp, ở hiện trường có ít nhất ba người mà hắn đang quan tâm. Vô luận là như thế nào, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ gặp nguy hiểm.



" Nguyệt Như, đấu một trận với Quỷ Thủ, là điều tôi đã chờ mong bấy lâu, không ai có thể ngăn cản được, cho dù có là em đi nữa, cũng không được."



Khóe miệng của Hạo Thiên nhếch lên một tia cười lạnh, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ, lấy ra mấy viên thuốc màu đỏ tươi rồi nuốt vào, lập tức, sắc mặt của hắn cũng trở nên đỏ như màu máu.



Nguyệt Như đột nhiên chấn động, kinh hãi hỏi: "Anh ăn cà độc dược thi hoàn?"



Cái gọi là cà độc dược thi hoàn, chính là phóng thích từ cơ thể bị nhiễm cà độc dược thi độc, thứ này dùng ở trên người bình thường, thì sẽ khiến cho cơ thể biến bệnh, giống như tang thi. Nhưng mà khi dùng ở trên người Thiên Đạo Tu La, lại có thể trong một khoảng thời gian nhất định kích phát tiềm năng bên trong cơ thể hắn, tăng cường từ hai đến ba lần sức chiến đấu. Chỉ có điều, tác dụng phụ của thứ này cũng vô cùng lớn, đáng sợ nhất là tổn hại đối với khí quan trong cơ thể. Nói một cách rõ hơn, đó là sử dụng một lần, thì tuổi thọ của Hạo Thiên sẽ giảm đi từ năm tới mười năm. Ở trong ký ức của Nguyệt Như, lần này hẳn là lần thứ hai Hạo Thiên sử dụng thứ này.



"Không sai!"



Hạo Thiên hầm hừ: "Để có thể chiến đấu một trận với Quỷ Thủ, tôi sẽ không tiếc trả giá hết thảy, cho dù là trả giá năm năm tuổi thọ thì đã là gì?"



"Đồ điên, anh là một tên điên."



Sắc mặt của Nguyệt Như tái nhợt, cô rất rõ ràng, Hạo Thiên khi đã dùng cà độc dược thi hoàn, cô căn bản là không có khả năng đối phó được.



" Nguyệt Như, hết thảy đều là do em bức tôi thôi, ở trong mắt em Quỷ Thủ là không thể đánh bại, không thể vượt qua được. Nhất là, chỉ cần Quỷ Thủ ở đó, em sẽ không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái. Cho nên, hôm nay tôi muốn chứng minh cho em thấy, tôi, Thiên Đạo Tu La mới là mạnh nhất." Tâm tình của Hạo Thiên rõ ràng đã trở nên kích động.



Phương Hạo Vân đang núp trong tối cũng thầm giật mình. Hắn vạn lần không ngờ rằng, Hạo Thiên lại có thể đưa ra quyết định như vậy. Để đấu một trận với mình, hắn lại có thể nguyện ý trả giá năm năm tuổi thọ của mình. Nguyệt Như nói rất đúng, hắn là một tên điên, một tên điên hết thuốc chữa.



" Quỷ Thủ, anh xuất hiện đi, nếu không, hôm nay Nguyệt Như sẽ phải chết!"



Hạo Thiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng cười to: "Quỷ Thủ, không phải là anh sợ tôi đó chứ? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt mà nhìn Nguyệt Như bị tôi giết chết?"



Nguyệt Như cắn răng, hung hăng nói: "Hạo Thiên, anh hiểu rõ hậu quả của chuyện này, cho dù anh thật sự có thể giết được tôi, liệu anh có thể tránh được sự đuổi giết của Thiên Đạo không?"



"Hơn nữa, chắc gì tôi đã thua dưới tay anh."
"Là có ý gì?" Trương Bưu có hơi khó hiểu.



Nguyệt Như hầm hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Tôi là sát thủ, nhiệm vụ của tôi là tới giết hắn, về những gì mà anh vừa nói, không có quan hệ tới tôi."



Ngừng một chút, Nguyệt Như lại nói tiếp: "Sở dĩ tôi không giết các anh, vẫn cho các anh cơ hội, là bởi vì tôi không muốn lạm sát người vô tội. Đừng tưởng rằng là vì tôi có thiện tâm muốn thỏa hiệp với các anh."



"Tôi... tôi không muốn chết... không muốn chết..."



Hoa Thiên Minh không ngừng cầu xin, thậm chí vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu như giã gạo. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



"Trên đời này không có một ai nguyện ý muốn chết..."



Nguyệt Như đi tới, khinh miệt nói: "Hôm nay báo ứng của ông đã tới rồi..."



" Không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ nổ súng!" Trương Bưu đứng ở phía sau Nguyệt Như giơ súng lên, mở chốt bảo hiểm, chuẩn bị lúc nào cũng có thể bắn.



Đại Phi âm thầm lắc đầu, muốn tới ngăn hắn lại, nhưng mà do dự một chút, vẫn quyết định thôi. Hắn chính là một người như vậy, có khuyên nữa cũng chẳng để làm gì.



" Ngu xuẩn!"



Nguyệt Như hơi hơi xoay người, lạnh giọng nói: "Tôi không thể hiểu mấy người các anh, đã biết rõ Hoa Thiên Minh là cái dạng người gì rồi, vậy mà vẫn muốn bảo hộ."



" Đừng quên, nếu không phải là tôi có thiện tâm, thì các anh sớm đã chết rồi."



Nguyệt Như khinh thường nói: "Tôi có ân với các anh, các anh lại dùng cách này để báo đáp tôi sao?"



"Tôi biết cô có ân với chúng tôi, nhưng mà tôi cũng không thể trơ mắt mà nhìn cô phạm tội được."



Trương Bưu cố chấp nói: "Hoa Thiên Minh có tội, hắn lẽ ra phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Tôi không muốn nổ súng, nhưng mà cô cũng không nên ép tôi."



"Người, nhất định tôi phải giết. Về phần nổ súng, cứ tùy anh thôi." Nguyệt Như hơi hơi xoay người, chậm rãi đi về phía Hoa Thiên Minh, trong đôi mắt tràn ngập sát khí.