Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 200 : Cái chết của Tu La
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
" Đứng lại, nếu không tôi nổ súng thật đó."
Hai tay cầm súng của Trương Bưu lần đầu tiên xuất hiện sự run rẩy, hiện tượng này trong kiếp cầm súng trước kia của hắn chưa từng xuất hiện. Cô gái này là sát thủ, nhưng cũng là ân nhân của bọn họ. Lần trước ở trường bắn của cục, nếu không phải có cô ta, bọn họ sớm đã chết rồi. Lại nói tới bây giờ, cũng là do cô ta quá thiện tâm, mới không khiến cho những huynh đệ của cục cảnh sát phải uổng mạng. Chỉ có điều, thân làm một người bảo vệ pháp luật, hắn không thể ngồi xem mà mặc kệ được.
Đại Phi hơi do dự một chút, thấp giọng nói: "Anh Bưu, bình tĩnh một chút, không nên xúc động."
" Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn tội ác phát sinh mà không ngăn cản." Hai tay Trương Bưu nắm chặt khẩu súng, nhắm vào cánh tay của Nguyệt Như.
Hoa Thiên Minh bị sát khí của Nguyệt Như bao phủ, toàn thân thể đã ngã hoàn toàn xuống đất, ngay cả khí lực để dập đầu cũng không còn.
Nguyệt Như chậm rãi giơ lên đoản đao trong tay, chém một phát lên cổ của Hoa Thiên Minh. Cùng lúc đó, Trương Bưu cũng đã bóp cò súng, mục tiêu cũng là cánh tay nắm đao của Nguyệt Như.
"Bùm!" một tiếng, viên đạn của Trương Bưu đã bắn ra ngoài, khoảng cách gần như vậy, vốn là phải bách phát bách trúng, chỉ có điều chuyện lạ đã xảy ra, bóng hình của Nguyệt Như lập tức biến mất không thấy đâu nữa, viên đạn mất đi mục tiêu, bắn thẳng vào ngọn đèn treo tường, phát ra một tiếng vỡ giòn tan.
Mà ngay trong nháy mắt Trương Bưu đang sững sờ, Nguyệt Như đã giơ tay chém xuống, gọn gàng chém bay đầu của Hoa Thiên Minh, máu tươi văng lên khắp nơi.
Nhìn cái đầu người máu chảy đầm đìa đó, Trương Bưu biết rằng mình đã thất bại rồi, hắn cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được tội ác phát sinh.
"Vì sao... Vì sao cô lại không tin tưởng vào tôi, tôi thật sự có thể khiến cho hắn phải đền tội, cô làm như vậy, cũng là phạm tội, cô có biết không?" Trương Bưu cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nguyệt Như khinh thường cười lạnh: "Được rồi, thu hồi lại cái ý tưởng buồn cười đó của anh đi. Anh và tôi đều rõ ràng, đối với người như Hoa Thiên Minh, nếu đi theo trình tự pháp luật, hắn không chắc đã phải chết. Hơn nữa, tôi là sát thủ, giết chết Hoa Thiên Minh là chức trách của tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng anh?"
Ngừng một chút, Nguyệt Như không khách khí nói: "Hôm nay là các anh may mắn mà gặp được tôi, nếu là sát thủ khác, Hoa Thiên Minh phải chết, các anh cũng sẽ chết, tuyệt đối không lưu lại một ai còn sống."
Đại Phi cảm kích nhìn Nguyệt Như, nhè nhẹ nói: "Cám ơn cô!"
"Nhớ kỹ, hôm nay các anh không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì hết, nếu không, các anh sẽ còn chết thảm hơn cả Hoa Thiên Minh." Nguyệt Như dặn dò một tiếng.
Trương Bưu cười khổ một tiếng: "Các người rốt cục là ai? Lực lượng mà các người có được thật sự là rất đáng sợ.
"Biết quá nhiều, đối với các anh cũng không có gì là tốt."
Nguyệt Như đi được một bước, đột nhiên xoay người lại nói: "Bên ngoài còn có một trận đại chiến, tôi phải hạn chế sự tự do của các anh thôi."
Nói xong, bóng người chớp lên, Trương Bưu và Đại Phi lập tức đã bị phong bế huyệt đạo.
" Một giờ sau, huyệt vị của các anh sẽ tự được tháo ra, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không..." Trong đôi mắt của Nguyệt Như hiện lên một đạo sát khí.
Phương Hạo Vân và Nguyệt Như cũng không để cho thi thể của Hạo Thiên và Tu La song vệ ở chỗ đó, mà đưa tới một vùng ngoại ô, tìm một vùng núi không người để chôn cất.
Trương Bưu và Đại Phi sau khi khôi phục được tự do, trước tiên tiêu hủy toàn bộ dấu vết của bọn họ lưu lại ở hiện trường, thừa dịp còn chưa có ai tới, kịp thời rời khỏi biệt thự của Hoa Thiên Minh.
Vào lúc hừng đông, Trương Bưu tại văn phòng nhận được nhiệm vụ khẩn cấp.
Trung tâm chỉ huy thành phố đã nhận được báo án, cục trưởng phê chỉ thị xuống dưới, vụ án này để Trương Bưu toàn quyền phụ trách, người ngoài không được điều tra.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Trương Bưu bảo Tiểu Lý mang theo một đội cảnh sát hình sự tới đó trước, còn hắn thì đi tới gõ cửa văn phòng của cục trưởng.
Hắn quyết định sẽ nói một ít tình huống của Hoa Thiên Minh cho cục trưởng, đối với vụ án này, hắn định nhanh chóng chấm dứt, không nên để mở rộng ra.
Cục trưởng sau khi nghe Trương Bưu hội báo xong, quả nhiên đồng ý với đề nghị của hắn, đồng thời cũng dặn hắn phải xử lý vụ án này cho cẩn thận, ngàn vạn lần không nên khiến cho người ngoài sinh ra hoài nghi.
Sau khi rời khỏi văn phòng cục trưởng, Trương Bưu liền gọi điện thông tri cho Tiểu Lý, dặn dò cậu ta một chuyện, sau đó hắn cũng mang theo Bạch Vân Kiệt chạy tới đó.
Từ vùng ngoại ô trở về, Phương Hạo Vân cũng không để cho Nguyệt Như rời đi, mà chính mồm giữ lại, hy vọng cô có thể lưu lại ở Hoa Hải vài ngày. Lúc trước đã nói là không gặp lại, nhưng kế hoạch đã có thay đổi, nếu đã gặp lại, thì sẽ không lảng tránh. Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Để không gây ra những phiền toái không cần thiết, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như cũng không trở về Lam Tâm Hoa Viên, mà đi thuê một căn phòng xa hoa của đại khách sạn Shangri-La.
Sau khi đóng cửa phòng, hai người song song ngồi xuống, nhưng mà không ai mở miệng ra nói trước, không khí lúc này có hơi trầm mặc. Nguyệt Như lúc trước khi nhìn thấy Phương Hạo Vân, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng khi đã thật sự gặp mặt, thì cô lại không biết phải mở lời như thé nào.
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không thể nói nên lời.
Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là Nguyệt Như mở miệng trước: "Hạo Vân, em hối hận rồi, sớm biết như vậy, em sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ Hoa Thiên Minh. Nếu không tiếp nhận, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống yên ổn của anh."
"Anh biết em vì sao lại tới Hoa Hải!" Phương Hạo Vân nhè nhẹ nói.
"Anh không biết đâu..."
Nguyệt Như cắn môi nói: "Kỳ thật em thực sự không nên tới tìm anh. Chỉ có điều nếu lần này em không tới gặp anh, có lẽ về sau chúng ta thật sự sẽ không còn cách nào gặp mặt nữa."
"Nguyệt Như, đầu lĩnh thật sự muốn em tiến vào gia tộc Morgan sao?"
Phương Hạo Vân dịu dàng nói: "Anh muốn giúp em, anh sẽ không trơ mắt nhìn em nhảy vào hố lửa."