Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 205 : Quật khởi
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
"Con yên tâm đi, vấn đề an toàn của Hạo Vân dì sẽ phụ trách, cho dù nó thực sự không thể đối địch lại với Roberts, cũng vẫn có dì ở cạnh nó, nó sẽ không có việc gì đâu." Dì Bạch nói như vậy đã hoàn toàn giảm đi sự băn khoăn trong lòng Nguyệt Như.
" Giáo quan, con nghĩ con đã biết phải làm thế nào rồi, dì cứ yên tâm đi." Trong lòng Nguyệt Như lại trở nên thoải mái, sự xuất hiện của giáo quan, dường như là hy vọng mới và sức sống mới cho cô. Thời gian chín tháng, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi người đàn ông mình yêu, chân đạp đám mây bảy màu, tới đón mình trở về.
Sau khi Nguyệt Như rời khỏi, dì Bạch cũng không rời khỏi phòng, cũng không giải huyệt ngủ cho Phương Hạo Vân. Cô đứng ở trước cửa sổ, chăm chú nhìn vào bóng đêm, nhìn vào thân ảnh đang dần biến mất của Nguyệt Như, yếu ớt thở dài một tiếng, rồi lại im lặng không nói gì. Mãi cho tới lúc sáng sớm, khi Phương Hạo Vân thức dậy một cách tự nhiên, cô mới hơi rung động đầu vai.
Sau khi Phương Hạo Vân mở to mắt, theo bản năng liền đưa tay qua sờ soạng, lại phát hiện ra Nguyệt Như sớm đã không còn thấy tăm hơi, hắn âm thầm cười khổ một tiếng, sắc mặt ảm đạm ngồi lì tại chỗ.
Thật lâu sau, hắn mới nhìn thấy phong thư ở trên tủ đầu giường.
Đây là của Nguyệt Như viết cho Hạo Vân, dì Bạch cũng không có thu lại. Cô cảm thấy rằng Phương Hạo Vân vẫn cần phải xem qua phong thư này.
Nội dung của bức thư đó rất đơn giản, Nguyệt Như bảo với Phương Hạo Vân, cô nguyện ý tới gia tộc Morgan, cô và hắn chỉ có ba ngày duyên phận. Thời gian ba ngày khoái hoạt đã hết, duyên phận của hai người cũng hết, đời này, không gặp lại.
Nhìn thấy ba chữ cuối, Phương Hạo Vân cảm giác thấy trái tim của mình dường như bị cắt rất sâu, thực sự là đau đớn như vậy, thường thường phải tới khi mất đi mới cảm thấy trân quý. Giờ phút này, hắn mới phát giác ra, địa vị của Nguyệt Như ở trong lòng hắn cũng không nhỏ chút nào.
Xé vụn bức thư khiến cho người ta đau lòng kia, Phương Hạo Vân nhanh chóng mặc y phục, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ sang, mà thời gian đề trên bức thư lại là 12 giờ đêm. Hiển nhiên, Nguyệt Như cũng đã đi xa, cho dù hiện giờ hắn có đuổi theo, cũng đã quá muộn.
Phương Hạo Vân tự trách chính mình.
Hắn vốn không nên sơ suất như vậy, hắn tóm lại vẫn cảm thấy rằng lời nhắn của Nguyệt Như là không đúng với những gì cô nghĩ, nếu cô đã tình nguyện gả vào gia tộc Morgan, vì sao còn ngàn dậm xa xôi đến Hoa Hải, hiến thân cho chính mình?
Nghĩ đến đây, từ con ngươi của Phương Hạo Vân hiện lên một đạo sát khí, hắn không có năng lực để đối kháng với gia tộc Morgan, nhưng mà hắn có năng lực ngăn cản Nguyệt Như bị đẩy vào hố lửa, cho dù là mang theo cô cao chạy xa bay cũng được.
Trong lịch sử có rất nhiều anh hùng bởi vì nữ nhân mà phẫn nộ tới tận trời, hôm nay Phương Hạo Vân cũng không phải ngoại lệ. Có thể có người sẽ nói, vì một người con gái mà đối kháng lại với cả một gia tộc, đó là lựa chọn không sáng suốt, đó là bởi vì bọn họ vốn không hiểu được cái gì gọi là tình cảm, cái gì gọi là trách nhiệm.
Tận lực theo đuổi cuộc sống yên ổn, nhưng Phương Hạo Vân cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự hỗn loạn của trần thế, hắn âm thầm cười khổ, sợ rằng cả đời mình sẽ không thể bình an rồi.
Nhưng mà thế thì có sao? Nam tử hán đại trượng phu, sống ở trên đời, có cái nên làm, có cái không nên làm, nếu vì cái gọi là yên bình, mà một lần nữa lùi bước, lảng tránh, cho dù có thực sự được yên bình, cũng để làm gì?
Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân điều chỉnh lại tâm tình của mình, mạnh mẽ áp chết sát khí ở trong lòng mình, chuẩn bị rời khỏi cửa.
Dì Bạch có thâm ý khác, nói: "Dì đã nói với con, Bạch gia của dì là bộ tộc thủ hộ Thiên phạt, chức trách của dì chính là thủ hộ cho con và Thiên phạt..."
Dì Bạch vốn muốn nói toàn bộ tình huống cụ thể của gia tộc cho hắn, nhưng mà lời nói tới miệng, cô cuối cùng vẫn cảm thấy hơi do dự, quyết định tạm thời không nói chi tiết cho hắn, trước tiên cứ xem tình huống rồi tính.
Tổng thể mà nói, cô vẫn còn có lòng tin với Hạo Vân.
" Đi về trước đi, sau này chúng ta lại nói chuyện tiếp, mọi người trong nhà nghĩ rằng con đang mất tích, sắp phát điên lên rồi..." Nói xong câu đó, dì Bạch liền mở cửa phòng chậm rãi đi ra ngoài.
Trong lòng Phương Hạo Vân run lên, thầm mắng mình bị thần kinh mất rồi. Ba ngày trước, hắn vì không muốn để cho mình và Nguyệt Như bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, cho nên gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, nếu không phải có dì Bạch nhắc nhở, có lẽ hắn còn chưa tỉnh ngộ ra được.
Vội vàng mở di động, Phương Hạo Vân soạn một cái tin nhắn, gửi cho bạn bè và gia đình, báo tin bình an, hơn nữa còn biểu đạt sự áy náy của mình.
Sau đó, Phương Hạo Vân cũng rời khỏi khách sạn.
Khi Trương Mỹ Kỳ nhận được tin nhắn, cô cũng đã tới văn phòng, hai tay của cô hơi hơi run rẩy.
Sau khi xem xong tin nhắn, cô thở hắt ra một hơi, nước mắt trong con ngươi không tự giác liền nổi lên. Ba ngày, tên khốn này rốt cuộc cũng có tin tức. Cũng không biết trong thời gian ba ngày này, hắn rốt cục là ở chỗ nào, đi làm cái gì.
Phương Hạo Vân vụng trộm lẻn vào cổng sau công ty, trực tiếp tiến vào phòng của Mỹ Kỳ. Hắn biết, trong thời gian ba ngày mình mất tích, ngoại trừ người nhà và Kỳ, người lo lắng cho mình nhất chính là người đã có tình cảm vợ chồng với mình, đem cả nửa đời, thậm chí cả đời cô đặt trên người mình - chị Mỹ Kỳ.
" Chị Mỹ Kỳ, em đã về rồi...!"
Sau khi đóng cửa văn phòng, Phương Hạo Vân thâm tình hô lên một tiếng. Chị Mỹ Kỳ hôm nay mặc một bộ váy công sở màu vàng, khiến cho khí chất đặc biệt của cô được bày ra hoàn toàn, nhất là đôi con ngươi kia, như mặt nước hồ thu, linh động quyến rũ, trên người nơi nơi đều tràn ngập khí tức thành thục.
Thân mình của Trương Mỹ Kỳ run mạnh lên, vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong. Khi cô phát hiện ra ánh mắt của tên xấu xa đó đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, sắc mặt lập tức ửng đỏ, cố nén sự kích động trong lòng, khẽ gắt lên một tiếng: "Em còn biết đường về à?"
" Thực xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng rồi..."
Đi đến phía sau cô gái, hai tay Phương Hạo Vân nhẹ nhàng đặt lên bả vai mềm yếu mỏng manh của cô, một hương thơm quen thuộc lập tức phả vào mặt, khiến cho tinh thần của Phương Hạo Vân xao động.