Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 206 : Trong họa có phúc

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




" Hạo Vân, ba ngày này em đi đâu vậy, sao mà cả điện thoại cũng tắt, em không biết là tất cả mọi người sắp phát điên hết rồi à. Nếu không phải giám đốc Phương nói hôm nay em sẽ về, chị còn muốn đi báo cảnh sát..."



Trương Mỹ Kỳ vốn còn muốn giả bộ tức giận, dọa Phương Hạo Vân một chút, nhưng mà những giọt nước mắt từ khóe mắt cô đã tranh nhau chảy ra, người đàn ông cô yêu đã trở lại, tất cả những sự bực bội khi trước đã bị quét sạch, chỉ cần hắn có thể bình an vô sự trở về, thì hết thảy mọi chuyện đều không trọng yếu.



Nghiêng đi thân mình, Trương Mỹ Kỳ tựa đầu vào trong lồng ngực của chàng trai, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng lăn từ hai gò má trôi xuống: "Hạo Vân, về sau đừng làm chị sợ như vậy nữa, có chuyện gì, phải nói cho chị biết trước một tiếng, hoặc là gửi tin nhắn cho chị cũng được... có được không?"



Phương Hạo Vân nghiêm túc gật gật đầu: "Yên tâm đi, chuyện như thế này, về sau sẽ không xảy ra nữa."



Chuyện tình lần này đã lộ ra rất nhiều khuyết điểm của Phương Hạo Vân, sau khi đổi mặt sống lại, không chỉ tâm tính của hắn hạ thấp xuống nhiều, mà ngay cả các phương diện khác cũng không bằng trước kia, thậm chí cũng không còn sự bình tĩnh khi xưa.



" Hạo Vân, ba ngày này em đi đâu vậy?" Trương Mỹ Kỳ thân thiết hỏi.



"Đi làm một chuyện đại sự, yên tâm đi, sau này em sẽ nói cho chị biết." Phương Hạo Vân quyết định bồi thường cho người phụ nữ, hắn đi tới khóa trái cửa phòng làm việc lại, sau đó lại tới bên cạnh người cô.



" Hạo Vân, em muốn làm gì?"



Khuôn mặt Trương Mỹ Kỳ lập tức đỏ bừng, nhẹ nhàng sẵng giọng: "Chị không thèm làm chuyện xấu với em nữa..."



Phương Hạo Vân cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cô gái, hôn đi những giọt nước mắt long lanh kia, một đôi bàn tay to trượt theo đầu vai của cô gái, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân cô, dùng sự vuốt ve nhẹ nhàng để truyền đạt tình yêu của mình đối với cô.



Trương Mỹ Kỳ ngồi ở ghế trưởng phòng lập tức than nhẹ lên tiếng, thầm nghĩ, tên hư hỏng này, vừa bắt đầu đã muốn xâm hại mình, thật là quá mức hư hỏng, có điều cô lại thích thế.



" Chị Mỹ Kỳ, mấy ngày này khiến chị lo lắng, là em sai lầm rồi, em sẽ bồi thường cho chị." Phương Hạo Vân nói xong liền hôn chặt lấy đôi môi anh đào, bắt đầu nút vào.



Trương Mỹ Kỳ dường như bị những lời tâm tình của chàng trai làm cho mềm oặt, thân mình hơi nóng lên, như nhũn ra, cô dựa chặt thân mình vào chiếc ghế giám đốc, hai tay ôm lấy cổ chàng trai, cái lưỡi thơm tho chủ động đưa lên, trong hơi thở cũng đã phát ra những tiếng thở dốc dồn dập.



Mãi cho tới khi hai người cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, mới phải tách nhau ra, bởi vì thở hổn hển, hai quả núi cao ngất trước ngực Trương Mỹ Kỳ không ngừng phập phồng, như là đang muốn hấp dẫn người ta.



Phương Hạo Vân nhìn thấy mà động tâm, bàn tay to vói vào trong bộ váy của cô gái, bắt đầu tiến thêm một bước mà hành động, cuối cùng hai người ở trên ghế giám đốc thực hiện những động tác nguyên thủy nhất của nhân loại.



Nam nữ sau khi thỏa mãn dù không muốn cũng phải tách ra, đều mặc lại y phục cho tốt, rồi lại ôm lấy nhau. Tâm thần của Trương Mỹ Kỳ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, vẫn như đang nhảy múa trên trời. Cô đưa đầu đặt vào trong lòng ngực của chàng trai, chú ý nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, giờ khắc này, toàn bộ văn phòng đều tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc.



Một vài tiếng đập cửa, đã chặn đi không khí ấm áp và hạnh phúc của hai người.


"Ai thèm gả cho anh hả?"



Bạch Lăng Kỳ nổi giận nói: "Những đồ ăn này là do em đói bụng, thuận tay làm thôi... có điều hiện giờ em không thích ăn cơm nữa, tự anh ăn đi."



"Đừng mà..."



Phương Hạo Vân ngồi bên cạnh Kỳ, tự tay gắp cho cô mấy món ăn, hơn nữa còn xẻ cơm qua, cợt nhả nói: "Bà xã đại nhân, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi...!"



Khuôn mặt Bạch Lăng Kỳ hiện lên một tia đỏ bừng, miệng dẩu lên, không nói câu gì, cũng không đưa tay đón lấy bát.



Phương Hạo Vân đành phải buông bát, cầm lấy cái thìa, xúc một thìa cơm rồi đưa tới: "Nếu không, để ông xã bón cho em ăn...!"



Bạch Lăng Kỳ xấu hổ liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân, nhu thuận há mồm ra ăn sạch sẽ thìa cơm, lập tức trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc ngọt ngào.



Phương Hạo Vân thầm nghĩ, có hi vọng rồi.



"Tiếp tục bón đi, đồ hư hỏng, mấy ngày nay làm cho người ta lo lắng vì anh, mới ăn được có hai bữa cơm..."



Bạch Lăng Kỳ khẽ gắt một tiếng: "Nếu lúc này anh mà không hiện ra, em sẽ chết đói đó."



Cái mũi của Phương Hạo Vân hơi chua xót, trước kia hắn thực sự không đoán được, sự vô tâm của mình lại gây ra thương tổn lớn như vậy cho Kỳ. Có điều dường như trong họa có phúc, Kỳ hình như đã tha thứ cho hắn, đã hết chiến tranh rồi.



Sau khi ăn cơm xong, hai người ôm lấy nhau ngồi trên ghế sô pha, một bên xem TV, một bên nói chuyện phiếm, tâm sự với nhau, hoàn toàn giống như một đôi tình lữ yêu nhau cuồng nhiệt.



Thông qua chuyện Phương Hạo Vân mất tích, Bạch Lăng Kỳ phát hiện ra mình đích thực không thể rời khỏi hắn được. Trước kia, Phương Hạo Vân mỗi ngày đều ở bên người cô, cô lại cảm thấy phiền, muốn gây chiến tranh lạnh với hắn. Hiện tại mấy ngày cũng không thấy bóng người, trong lòng cô lại cảm thấy bối rối không thôi. Cho nên, cô cảm thấy rằng làm người phải biết quý trọng những gì trước mắt.



Bạch Lăng Kỳ tựa đầu vùi vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, em cũng đã quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ quay lại ở đây, có điều anh phải đồng ý với em một chuyện..."



"Chuyện gì, em nói đi?"



Phương Hạo Vân vội vàng truy hỏi, trong lòng mừng thầm, mình và Kỳ rốt cục cũng đã tu thành chính quả. Có điều trong lòng hắn cũng ẩn ẩn có hơi lo lắng, hắn sợ Kỳ sẽ nói về chuyện chị Mỹ Kỳ, vậy sẽ làm cho hắn khó xử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bỏ được người nào đây?