Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 224 : Gian tình bị bại lộ

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




Nhận được lời hẹn của Trương Bưu, Phương Hạo Vân đau đầu tìm cách đối phó.



Nói thật lòng, hắn rất muốn gặp mặt người anh em tốt này, nhưng gặp nhiều thì lại không hay, sẽ rất dễ để lộ sơ hở.



Cuối cùng, Phương Hạo Vân không từ chối gặp mặt Trương Bưu, hai người hẹn gặp nhau ở Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi.



Vừa gặp mặt, Trương Bưu đã rất hào hứng nhìn xoáy thẳng vào Phương Hạo Vân, thẳng thắn nói rõ mục đích lần gặp mặt này:



- Hạo Vân, chúc mừng cậu. Cậu đã được chọn để tham gia công tác bảo vệ nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu trong suốt thời gian cô ấy ở lại thành phố Hoa Hải.



Nữ hoàng ca nhạc? Công tác bảo vệ?



Phương Hạo Vân ngớ mặt ra ngạc nhiên, vội hỏi:



- Trương đội trường, ý của anh là sao?



- Hạo Vân, xem ra hội võ thuật và phòng bảo vệ trường đại học chưa thông báo cho câu biết rồi...



Trương Bưu mỉm cười nói:



- Chuyện là thế này, Đinh Tuyết Nhu sẽ tổ chức buổi biểu diễn ngay tại trường đại học Hoa Hải đúng không nào? Sở cảnh sát chúng tôi nhận được chỉ thị từ cấp trên phải phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ấy khi ở thành phố Hoa Hải, tôi đã bàn bạc với phòng bảo vệ trường đại học của cậu, quyết định chọn ra một số sinh viên có võ nghệ xuất sắc trong trường tham gia vào công tác bảo vệ ngoại vi... Đồng thời phía sở cảnh sát còn phối hợp với phòng bảo vệ chọn ra mấy sinh viên ưu tú nhất trong số này tham gia bảo vệ cận thân cùng cảnh sát hình sự chúng tôi.



Phương Hạo Vân nghe xong, không hề cảm thấy có hứng thú:



- Trương đội trưởng việc này tôi không được thông báo trước, tôi nghĩ tôi có quyền rút lui khỏi công tác bảo vệ gì đó.



Trương Bưu cười to, nhìn xoáy vào Phương Hạo Vân nói:



- Do chính Trần hội trưởng của hội võ thuật đề cử cậu đấy, danh sách đã đưa lên ban giám hiệu nhà trường hơn nữa phía sở cảnh sát chúng tôi cũng đã phê duyệt, nếu bây giờ cậu rút lui sẽ ảnh hưởng không tốt đến công tác bảo vệ của chúng tôi, đồng thời sẽ gây tiếng tăm không tốt cho danh dự của hội võ thuật, thậm chí cả trường đại học Hoa Hải.



Câu này rõ ràng là có ý áp đặt rồi.



Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày khó chịu:



- Nghe Trương đội trưởng nói vậy, hình như tôi không có quyền từ chối thì phải?



- Đứng từ góc độ nào đó, cậu có thể hiểu như thế.



Trương Bưu đắc ý như bẫy được con mồi, nói tiếp:



- Hạo Vân, tôi thấy cậu nên đồng ý đi, cậu nên biết có biết bao người ngưỡng mộ công việc của cậu không? Trong suốt thời gian chấp hành nhiệm vụ, cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc gần nhất với Đinh Tuyết Nhu tiểu thư. Cơ may kiểu này có thể nói là ngàn năm có một đấy.



- Tôi không thèm!



Phương Hạo Vân lạnh nhạt gắt lên:



- Trương đội trưởng, tôi rất muốn biết chủ ý để sinh viên trường đại học tham gia vào công tác bảo vệ này là do ai đưa ra? Anh là đội trưởng cánh sát hình sự, từng tham gia truy bắt tội phạm dưới làn đạn, anh nên biết rõ để sinh viên tham gia việc nguy hiểm này là một quyết định sai lầm chứ? Cho dù võ nghệ của chúng tôi có tốt đến đâu, đối mặt với súng ống hiện đại chẳng phải cũng toi mạng à? Anh làm như vậy không những không đảm bảo an toàn cho cô Đinh Tuyết Nhu được. Thậm chí còn đưa những sinh viên tham gia công tác bảo vệ lao vào nguy hiểm. Đã là sinh viên, tôi nghĩ nhiệm vụ duy nhất chúng tôi phải hoàn thành chỉ là cố gắng học thật tốt thôi.



Trương Bưu mỉm cười tự tin:
Phương Hạo Vân không chịu dự tiệc do Vương Thế Phi thiết đãi, lí do chủ yếu chính là muốn về nhà thưởng thức tài nghệ nấu nướng tuyệt vời của ba cô gái.



- Cơm canh đã làm xong hết rồi, anh đi rửa tay trước đi, lát nữa em sẽ hâm nóng thức ăn cho anh ăn.



Bạch Lăng Kỳ đứng dậy đẩy Phương Hạo Vân vào phòng vệ sinh.



- Mở cửa ra mau...



Chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang vọng tiếng đập cửa ầm ầm, hình như có ai đó dùng chân đá mạnh vào cửa.



Tạ Mai Nhi tức điên lên, soạt một cái đứng dậy, hậm hực gào lên:



- Ai đó? Có biết phép lịch sự không vậy? Muốn phá hư cửa nhà người ta hả?



Vừa nói Tạ Mai Nhi vừa bước tới mở cửa ra.



- Cái thằng khốn Phương Hạo Vân đâu, mau cút ra đây cho tao.



Người đập cửa là một người đàn ông trung niên ngoài 40, ông mang vẻ mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.



- Ông là ai đó? Gào thét lên ờ đây làm gì thế hả?



Tạ Mai Nhi hai tay chống hông, phùng mang trợn má cãi lại với người đàn ông trung niên kia.



Trương Mỹ Kỳ thấy tình hình có gì không ổn, vội đứng dậy khỏi ghế sofa, dè dặt hỏi:



- Chú ơi, chú đến tìm Hạo Vân phải không?



- Cô là... ?



Người đàn ông trung niên kia liếc xéo Trương Mỹ Kỳ, hậm hực gầm lên:



- Đúng vậy, tôi đến để tìm thằng khốn kiếp Phương Hạo Vân, à... còn con hồ ly tinh tên Trương Mỹ Kỳ nữa.



- Ông dựa vào gì mà mở miệng mắng chửi người khác thế hả? Ông tưởng ông là ai chứ? Còn không mau đi khỏi là tôi báo cảnh sát đó.



Tạ Mai Nhi quay sang nháy mắt ra hiệu cho Trương Mỹ Kỳ lui xuống, để ông điên này cho cô xử lí.



Trương Mỹ Kỳ bị người lạ mắng chửi liền ngớ ra, rốt cuộc mình đã đắc tội với ai rồi? Chẳng lẽ là Tưởng Đại Phát kiếm người tới đây gây sự?



Nghĩ như vậy nên cô bình tĩnh hỏi:



- Ông do Tưởng Đại Phát sai tới đúng không?



- Tôi không quen Tưởng Đại Phát ai đó, hôm nay tôi tới đây là để mắng con hồ ly tinh không biết xẩu hồ Trương Mỹ Kỳ, còn thằng tiểu tử đê tiện Phương Hạo Vân nữa, tôi nhất định phái đòi lại công bằng cho con gái, mấy người ác độc lắm...



Người đàn ông trung niên hằn học nhìn vào Trương Mỹ Kỳ.