Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 252 : Sự rộng rãi của dì Bạch
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
….
Vấn đề kinh phí xây dựng vịnh Kim Thủy chưa giải quyết được, thân là thị trưởng, người quản lý kinh tế thành phố nên Dương Vọng Giang cũng cảm thấy khá nhức đầu… Lẽ ra kinh phí là do trung ương rót xuống từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện vấn đề nên bị các ban ngành liên quan giữ lại, do đó ảnh hưởng khá nghiêm trọng đến tiến độ xây dựng của công trình.
Hôm nay thông qua một số bạn học cũ ở Bắc Kinh, Dương Vọng Giang biết được một ít tin tức, đó là khoản kinh phí này phải mấy tháng sau mới có thể giải ngân được. Do đó, ông vội liên hệ với Trần Thiên Huy, hy vọng có thể trao đổi cùng ông ta để tìm ra cách giải quyết. Dù gì đi chăng nữa thì việc xây dựng vịnh Kim Thủy tuyệt đối không thể đình chỉ, cho dù chính phủ có gặp trở ngại gì thì cũng phải nghĩ ra được biện pháp, nếu không khó mà kích phát thị trường, lại càng khó có thể đối phó với cuộc khủng hoảng tài chính trước mắt.
Sau khi nhận được điện thoại, Trần Thiên Huy vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của Dương Vọng Giang. Vừa vào cửa là ông đã thấy gương mặt u sầu của Dương Vọng Giang.
Thế là đã rõ, vấn đề kinh phí coi như không xong rồi.
"Lão Trần, ngồi đi…!"
Sau một thời gian tiếp xúc, thái độ của Dương Vọng Giang đối với Trần Thiên Huy cũng đả thay đổi rất nhiều, xưng hô cũng thoải mái hơn trước.
Trần Thiên Huy gật đầu, ngồi xuống đối diện với Dương Vọng giang, sau khi trầm mặt một hồi thì ông chủ động lên tiếng: "Dương thị trưởng, có lẽ bó tay rồi phải không?"
Dương Vọng Giang thở dài thật sâu, nói: "Lão Trần, chuyện này anh cũng đừng quá vội, tôi đã nhờ các ban ngành có liên quan tư vấn rồi, về phương diện tài chính chắc chắn sẽ không thiếu một xu, nhưng mấu chốt là phải đợi thêm một thời gian nữa…"
"Dương thị trưởng,…thật ra thì tôi cũng đã biết được tin tức này…nhưng điều khó là hiện tại chúng ta đã ứng trước rất nhiều tiền xây dựng, nếu như chính phủ không kịp bơm tiền xuống như đã hứa thì cơ bản không thể nào tiếp tục công việc được…Không nói gạt anh, tài khoản của tập đoàn Thịnh Hâm còn chưa đầy 1 triệu, ngay cả tiền lương của nhân viên cũng chưa trả được…"
Trần Thiên Huy tức giận nói: "Dương thị trưởng, anh nói xem, xã hội bây giờ buồn cười thật, tại sao chúng ta làm chút chuyện thiết thực mà lại gặp nhiều trắc trở như vậy?"
Dương Vọng Giang khoát tay, nói: "Lão Trần, khó khăn chẳng qua là tạm thời. Nếu anh đã có bản lĩnh biết được tin tức trên thì chắc cũng hiểu rõ, toàn bộ kinh phí sẽ được rót xuống đầy đủ, không thiếu gì cả. Hai tháng…anh cho tôi thời gian hai tháng, tôi đảm bảo toàn bộ kinh phí sẽ có đủ...Trung ương Đảng và quốc vụ viện rất coi trọng công cuộc mở rộng đầu tư, tất cả vấn đề tài chính, đầu tư đều được lãnh đạo các bộ ngành kiểm tra, giám sát rất kỹ. Mặc cho anh có lá gan lớn đến đâu cũng không dám tham ô số tiền này đâu, cùng lắm chỉ lợi dụng chút kẽ hở luật pháp để trì hoãn thời gian mà thôi."
Trần Thiên Huy gật đầu, nói: "Dương thị trưởng, lời của anh tất nhiên tôi tin tưởng. Nhưng vấn đề bây giờ là, hai tháng này làm sao chống đỡ được đây?"
"Chúng ta cùng nhau nghĩ cách…"
Dương Vọng Giang hạ giọng: "Tôi đã bàn bạc với bên sở tài chính, sở xây dựng, quy hoạch…và các đơn vị liên quan, bảo bọn họ phải cố gắng vay mượn một ít từ các nơi khác. Theo tính toán của tôi, nếu có được nguồn tài chính này thì vấn đề thiếu hụt của chúng ta cũng không còn quá lớn nữa…Anh cũng nghĩ cách gì đi, chúng ta cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này."
Trần Thiên Huy thấy vậy cảm thấy rất vừa ý, thằng bé Hạo Vân này quả thật không đơn giản mà, ngay cả Vương Thế Phi cũng bị nó huấn luyện thành như vậy.
"Hạo Vân, khoan ăn đã, trước hết cháu nói cụ thể tình hình cho chú nghe đi!"
Trong lòng Trần Thiên Huy vẫn còn bâng khuâng về 300 triệu USD kia, có ăn cơm hay không cũng không quan trọng lắm. Những ngày qua vì để chuẩn bị vấn đề tài chính mà ông đã bôn ba ngược xuôi nhưng vẫn chưa huy động thêm được một tí nào, huống chi số tiền cần huy động không chỉ là một tí đó mà là rất rất nhiều.
"A Tài, mau dẫn người ra cửa canh gác, không có lệnh thì không cho bất kỳ ai vào đây."
Vương Thế Phi thấy hai người nói chuyện cũng không cố kỵ gì mình, tâm hắn liền chuyển, vội vàng bảo A Tài lui ra.
Sau khi A Tài rời khỏi đó, Phương Thế Hạo Vân mới úp úp mở mở mở nói: "Chú Trần, 300 triệu USD đó là thật, tuyệt đối không thiếu một xu, về phần tiền từ đâu tới thì cháu chỉ có thể cho chú biết tất cả là công lao của dì Bạch. Là do dì ấy chuyển cho cháu, còn nguồn gốc của số tiền đó thì cháu cũng không rõ lắm. Tất nhiên, 300 triệu này chắc chắn là tiền sạch...không hề có vấn đề gì cả."
Dì Bạch? Đối với cái tên này thì Trần Thiên Huy cũng không xa lạ gì. Phương Tử Lân từng không chỉ một lần đề cập đến người ấy. Theo như lời của Phương Tử Lân thì bệnh tim của ông ta là do dì Bạch chữa trị.
Do đó trong ấn tượng của Trần Thiên Huy thì có lẽ dì Bạch này là cao nhân về y thuật. Nhưng xem ra mình đã đánh giá thấp người ta rồi. Có thể dễ dàng huy động được 300 triệu USD trong thời gian ngắn như vậy...chắc chắn không phải là người tầm thường.
"Đúng vậy, chính là dì ấy."
Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Chú Trần, cháu gọi chú tới đây là để thương nghị một chuyện, đó là làm cách nào để có thể luân chuyển số tiền này. Về phương diện tài chính thì chú là chuyên gia nên cháu trông cậy vào chú."
Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thành vấn đề, cứ lấy danh nghĩa đầu tư của tập đoàn Trần thị để tiếp nhận khoản tiền này. Theo chú ước đoán thì tối đa một tuần là có thể hoàn thành."
…..
Công cuộc điều tra, truy bắt tàn dư của bọn khủng bố đã kết thúc, kết quả cuối cùng thị cục và đội phòng chống khủng bố của thành phó bắt được hơn 20 tên tội phạm, thu hoạch này có thể xem là khá lớn, nhân đó cũng giải trừ luôn mối nguy hiểm cho Đinh Tuyết Nhu.
Sau khi nhận được tin, Đinh Tuyết Nhu liền muốn đi thăm Phương Hạo Vân nhưng bị Vương Hà phản đối, bảo rằng trước khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu thì cô không nên ra ngoài. Đồng thời, Vương Hà còn nói với thân phận và địa vị của Đinh Tuyết Nhu thì không nên chủ động đi gặp Phương Hạo Vân, nếu muốn gặp thì cũng phải do hắn tự tìm đến cửa.