Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 256 : Kẻ đùa với lửa tự thiêu

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Giai, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong con ngươi đang hiện lên vài tia sát ý, khiến trong lòng Lăng Vân Giai không khỏi rùng mình.



" Mày.......Mày muốn làm cái gì?"



Lăng Vân Giai bắt đầu thấy sợ hãi, khi nói giọng nói của gã có chút run lên.



Phương Hạo Vân lạnh lùng cười một tiếng , sắc mặt đã trở nên tàn khốc, hắn vừa nhìn Lăng Vân Giai vừa nói : "Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."



" Mày đừng có qua đây, nếu không........ Nếu không tao sẽ gọi người đến...!"



Lăng Vân Giai bị áp bức trước khí thế của Phương Hạo Vân, hiện ra một bộ dạng nơm nớp lo sợ, nhìn sắc mặt, giống như sắp khóc vậy.



Phương Tuyết Di cướp lời nói trước : " Anh hét đi, anh hét rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu..... Tên họ Lăng kia, đây chả phải là lời nói của anh lúc nãy thôi, bây giờ tôi trả lại đủ cho anh."



Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?



Tình cảnh của Lăng Vân Giai lúc này chính là khắc họa chân thật của gậy ông đập lưng ông.



Trước đó, gã còn cố chấp hét lên như bò rống với Phương Tuyết Di những câu nói này, bây giờ mới chưa bao nhiêu lâu, báo ứng đã đến rồi. Để yên tĩnh làm việc, Lăng Vân Giai sớm đã sắp xếp quân của mình tạm thời tránh đi, chưa đến lúc trời tối, bọn chúng sẽ không xuất hiện. Về ba mẹ gã tối nay cũng không về nhà. Trước đó gã đã gọi điện thoại đường dài cho ba gã, vốn không phải là ba gã mà là gã đã cố ý sắp xếp một người cấp dưới đóng giả.



"Tao liều mạng với mày...."



Đúng là chó rơi vào đường cùng sẽ cắn lại người. Lăng Vân Giai hét to một tiếng, cố nhiên không thèm quan tâm gì hết, bất chấp mọi thứ xông vào Phương Hạo Vân, vung nắm quyền đấm thẳng vào ngực Phương Hạo Vân.



Đây là một chiêu cực kỳ đơn giản của hắc hổ đào tâm. Về cơ bản, chỉ cần là người luyện qua võ thuật đều biết chiêu này. Thấy Lăng Vân Giai tung chiêu kiểu như thế, cũng giống như đã luyện qua mấy ngày rồi.



Nhưng trong mắt của Phương Hạo Vân, chút tài mọn này của hắn lại chẳng khác nào mấy đứa trẻ ba tuổi tập võ.



" Hạo Vân, cẩn thận....!"
Phương Tuyết Di thản nhiên cười. Bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng theo tiếng cười, tràn đầy hương vị đàn bà.



Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đưa tay ra véo mũi Hạo Vân một cái, cô cười : " Đừng tiếp tục lo lắng cho chị nữa, uống rượu cùng chị đi, không khí ở đây rất tuyệt, nếu không uống cạn một vài ly rượu nhỏ, quả là lãng phí quá...."



Bất tri bất giác, hành động của Phương Tuyết Di dừng lại, đã có chút liệng siệng không vững . Hiển nhiên chất trong rượu vang uống ở Lăng gia trước đó đã bắt đầu dần dần phát huy tác dụng rồi.



Tất cả đều là vô tình mà thôi.



Cơ bản ngay cả Phương Tuyết Di cũng không cảm nhận được sự khác thường của chính mình. Thuốc mê đã kích thích dục vọng chân thật nhất trong nội tâm của cô, cô muốn ở bên Hạo Vân không muốn chia xa.



Còn Phương Hạo Vân cũng không nghĩ nhiều, thấy chị mình kiên quyết đòi uống rượu, hắn cũng không tiện tiếp tục từ chối : " Được, em uống cùng với chị một chút, nhưng không được uống nhiều quá...... rượu rất hại cho cơ thể."



Sau khi uống vài ly rượu vang, khóe mắt Phương Tuyết Di bỗng nhiên đỏ lên, cô cảm khái nói : "Hạo Vân, nếu chị sinh ra trong một gia đình bình thường thì tốt biết mấy, nếu như vậy, chị sẽ không có nhiều phiền muộn trong đầu. Chị tình nguyện sống một cuộc sống của một cô gái bình thường, đi học, kết hôn, sinh con... Sau đó cùng chồng nuôi dạy con cái....."



Phương Hạo Vân nghe thấy , lạnh lùng trả lời : " Chị, thực ra chị bây giờ cũng có thể, do chị đã tự nhốt mình vào một cái lồng, là chị đã tự mình làm khổ mình . Chị đã trả giá quá nhiều cho cái còi của chị rồi." (vụ cái còi có ai còn nhớ ko )



Nghe thấy lời nói của Hạo Vân, Phương Tuyết Di đột nhiên cười khanh khách : "Hạo Vân, câu cuối cùng của em nói rất có lí....nhưng em biết không? Chị buộc phải cố gắng hơn nữa, nếu không, chị sẽ bị thương trường, bị thị trường.....thậm chí bị ba đào thải ra khỏi cục diện này..."



Nói đến đây, Khóe mắt Phương Tuyết Di lại đỏ lên. Trong đôi mắt đẹp đẽ thậm chí đã dâng lên một dòng nước lấp lánh.



Phương Hạo Vân thấy chị gái mình sắp khóc lên, liền vội vàng an ủi khuyên nhủ : " Chị, đều là do em là đứa em trai bất tài, gánh nặng công ty lớn như vậy đã đè nặng lên đôi vai chị.....chị yên tâm, sau này công việc ở công ty, em cũng sẽ học cách làm, em sẽ có gắng hết sức chia sẻ gánh nặng với chị."



Phương Tuyết Di nghe vậy trong lòng vui sướng, cô bỗng bật cười : " Hạo Vân, em có thể nghĩ như vậy, trong lòng người làm chị này rất vui, ba mẹ nói rất đúng, em đúng là đã lớn rồi."



Hai chị em cứ như thế vừa nói chuyện vừa uống rượu.



Cứ như vậy, hai người nói chuyện từ trưa cho đến chiều. Hôm nay trời âm u nhiều mây, tuy mặt trời vừa mới xuống núi, nhưng sắc trời đã ảm đạm rồi. Đèn điện xung quanh nhà nghỉ cũng đều bật sớm hơn, đèn điện neon bảy màu chiếu sáng lấp lánh, từ trong cửa sổ nhìn ra, mọi vật xung quanh đều hiện lên vừa thực vừa ảo, nó giống như thế giới truyện cổ tích rực rỡ những sắc màu.