Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 257 : Hạo Vân cũng đùa với lửa

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




Phương Tuyết Di có chút hưng phấn, cô vội vàng đứng dậy chạy qua đó, hai tay nắm lấy song cửa sổ, giống như một đứa trẻ hét to lên : " Đẹp quá...!"



Phương Hạo Vân cũng nhanh chóng bước theo qua đó, cùng sánh vai đứng với Tuyết Di, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhà nghỉ đã bỏ ra nhiều công sức, ngay cả trong thôn làng cũng bài trí rất nhiều đèn điện đặc hiệu , khiến cho khắp nơi đều là ánh sáng lấp lánh của đèn neon.



" Hạo Vân, ở đây thật đẹp, tối nay chị không muốn về...."



Phương Tuyết Di quay đầu lại, trong đôi mắt đẹp đẽ đang ngắm nhìn xung quanh toát ra một vẻ khác thường, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt chứa đựng một mạch cảm xúc mãnh liệt. Dù rằng Phương Hạo Vân vẫn rất tỉnh táo, nhìn thấy chị mình như vậy cũng không khỏi có chút xuất thần.



Thấy Hạo Vân chăm chú nhìn mình như vậy, trong lòng Phương Tuyết Di không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào trước nay chưa từng có : " Hạo Vân, nhìn gì vậy? Có phải em cảm thấy chị rất xinh đẹp không?"



Nếu là ngày thường, Phương Tuyết Di tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra những câu nói như vậy, hỏi những câu hỏi ám muội như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, dưới sự kích thích của thuốc mê, cô không có chút nào cảm thấy câu hỏi của mình có gì đó không thỏa đáng.



Ánh mắt Phương Tuyết Di ấm áp mềm mại như làn nước mùa thu , chứa chất rất nhiều tình cảm, còn Phương Hạo Vân tuy có chút động lòng, nhưng đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo, vì thế hắn nhìn ánh mắt Phương Tuyết Di trong sáng, không pha lẫn một chút dục niệm nào.



Phương Tuyết Di phát hiện tim mình đập càng ngày càng nhanh, hơn nữa còn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, không biết là tại vì sao, cô ấy rất muốn dựa vào ngực Hạo Vân.



Dường như Phương Hạo Vân cũng dần dần nhận ra sự khác thường của chị gái mình, nhưng hắn vốn không nghĩ ra chuyện Lăng Vân Giai bỏ thuốc vào trong rượu cho Tuyết Di uống.



Đôi mắt chứa đấy tình ý của Phương Tuyết Di vẫn chăm chú nhìn Hạo Vân như trước, nhớ lại lúc trước hắn xuất hiện như một kì tích đến cứu mình, trong lòng cô ngày càng rạo rực.



Cô luôn cảm thấy màn kịch lúc trưa giống như câu chuyện của công chúa và hoàng tử trong tiểu thuyết. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Nghĩ đến đây, từ tận sâu trong đáy lòng cảm giác huyền diệu về câu chuyện ngày càng trở lên mãnh liệt.



" Chị, thời gian không sớm nữa, chúng ta nên về rồi...."



Hôm nay là ngày lễ tình nhân, Phương Hạo Vân không thể ở bên cạnh Kỳ và chị Mỹ Kỳ, trong lòng đã có chút buồn phiền rồi. Nếu lại trở về rất muộn, vậy càng khó ăn nói với hai người.



Một tiếng gọi chị dường như khiến Phương Tuyết Di có chút tỉnh táo, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng lắm. Cơ thể không làm chủ được đã ngả vào phía Hạo Vân, hơi thở nữ nhi phả vào đầu mũi, khiến trong lòng Hạo Vân có chút ngứa ngáy khó chịu.


Vài đạo kình khí đã bắn trúng huyệt ngủ của Phương Tuyết Di, trong chốc lát đã khiến cô đi vào giấc ngủ.



Phương Hạo Vân ôm Phương Tuyết Di vào lòng, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng kịp thời đối phó với nguy cơ sắp tới.



" Hạo vân, là dì...!"



Đúng lúc đó, từ cửa sổ nhảy vào một bóng người, đó chính là dì Bạch. Toàn thân dì là bộ quần áo màu đen bó sát, vốn là thân hình rất quyến rũ, nay càng có vẻ đẹp lung linh hấp dẫn, khiến người khác động lòng không thôi.



" Dì Bạch là dì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Sau khi thấy dì Bạch, Phương Hạo Vân liền thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn vẫn không biết dì vì sao lại khiến cho chị mình mê man. Nhưng có một điều mà trong lòng hắn có thể khẳng định chắc chắn, dì Bạch tuyệt đối sẽ không làm hại hắn.



Dì Bạch bước đến đỡ lấy Phương Tuyết Di từ trong lòng Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống ghế sô pha, sau đó mới nhỏ giọng nói : " Hạo Vân, nếu ta không xuất hiện, con và Tuyết Di chắc chắn sẽ làm ra chuyện mà khiến các con sau này phải hối hận."



Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng giải thích : " Dị Bạch, dì lại nghĩ nhiều rồi, từ sau khi "hoán kiểm trọng sanh", con đã hoàn toàn hòa nhập vào cái gia đình này rồi, con thực sự đã coi mình là em trai của cô ấy, con sẽ không làm ra chuyện đồi bại trái với luân thường đạo lí ấy..."



"Dì biết!"



Dì Bạch lạnh lùng cười, ra hiệu cho Hạo Vân cũng ngồi xuống sô pha. Dì nói : " Hạo Vân, lẽ nào con không phát hiện tối hôm nay cử chỉ của Tuyết Di có gì khác thường sao?"



" Có!"



Hành động cử chỉ của Phương Tuyết Di khác thường, hắn đã sớm phát hiện ra điều này. Hắn vốn nghĩ rằng, là do hôm nay chị ấy đã phải chịu kích động, trong lòng có chút buồn phiền bực bội, vì thế mới xuất hiện tình trạng này. Nhưng bây giờ nghe dì Bạch nói, trong lời nói còn có ý khác nữa, chị có hành động khác thường có vẻ như có ẩn tình gì nữa.



" Dì Bạch, rốt cuộc dì biết chuyện gì? Mau nói cho con biết đi?" Phương Hạo Vân vội vàng truy hỏi.



" Nếu như dì đoán không sai, chắc là Tuyết Di bị Lăng Vân Giai bỏ thuốc mê (hồn tán).... hành động của cô ấy không chịu sự kiểm soát của bản thân mình nữa. Tất nhiên, loại thuốc này rất cao cấp, người trúng thuốc vốn không nhận ra mình bị trúng thuốc. Cứ cho là khi còn hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy cũng không thể nhận thức được là mình bị trúng thuốc... Loại này tác dụng rất tinh tế và khó nhận ra..." Dì Bạch giải thích ngắn gọn một chút.