Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 261 : Nói chuyện với thị trưởng
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Đối diện với chất vấn của Dương Vọng Giang, những quan chức lâu năm ở đây ai cũng không dám lên tiếng, đến thở mạnh một hơi cũng không dám. Ai cũng cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy áy náy. Tất nhiên, một số người khác còn tỏ ra khinh thường.
" Đều không nói gì sao?"
Dương Vọng Giang thở ra rồi nói : " Bình thường mọi người chẳng phải rất có khả năng nói sao? Một chút việc cỏn con, các vị còn có thể mở đại hội nghiên cứu vài ngày, những bài diễn thuyết báo cáo dài hai tiếng đồng hồ các vị còn không cần nghỉ lấy hơi. Tại sao hôm nay lại không có gì để nói, tất cả đều trở nên câm như hến vậy...."
"Chú Dương, cháu có thể trả lời không?" Hàn Tuyết Nhi tươi cười hớn hở giơ tay lên.
Dương Vọng Giang gật gật đầu, khuyến khích nói : "Tuyết Nhi, cháu nói đi, nói hết nhưng suy nghĩ trong lòng của cháu ra, cứ coi như nói sai cũng không sao...."
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy vậy, liền mở lời nói : "Chú Dương, đáp án cho câu hỏi của chú thực ra rất đơn giản, bây giờ người dân đã mất đi lòng tin vào những quan chức của chúng ta....."
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Hàn Sơn đột nhiên biến sắc, đúng là ngựa non háu đá, con nha đầu này quả thật là quá to gan rồi, ngay cả những lời nói như vậy cũng có thể nói ra được.
Phương Hạo Vân thì lại âm thầm gật đầu đồng ý. Những lời nói này của Hàn Tuyết Nhi có chút to gan nhưng lại đều nói lên sự thật.
Những quan chức mà trước đó im lặng không nói gì, đã có vài người âm thầm nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết Nhi, khuôn mặt đầy tức giận.
"Nói rất hay......!"
Bỗng nhiên Dương Vọng Giang nói lên một tiếng hay, đồng thời mọi người vỗ tay.
Trong chốc lát, phòng hội nghị liền vang lên một tràng pháo tay ròn rã. Lãnh đạo vỗ tay cổ vũ, mọi người liền làm theo, đây đã trở thành thói quen ăn sâu vào trong tiềm thức mọi người rồi.
Khuôn mặt Hàn Tuyết Nhi chìm đắm trong tiếng vỗ tay, nhưng đột nhiên cô cảm thấy tiếng vỗ tay của những quan chức lâu năm giống như đang biểu diễn vậy, có chút gượng gạo.
Dương Vọng Giang lại nhìn lại một lượt nữa các quan chức ở đây, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói : " Các vị, những lời của Hạo Vân, Tuyết Nhi, mọi người hãy nhớ kỹ cho tôi. Làm việc dưới sự chỉ đạo của tôi, ít nhất là các vị cũng phải không hổ với chức vụ của các vị, với công việc của các vị.... Nếu ai còn khiến người dân mất đi lòng tin, vậy đừng trách tôi không khách khí....."
Nói đến đây, thần sắc Hàn Tuyết Nhi có chút thay đổi trở lên thành thật : " Anh Hạo Vân, em hỏi anh một câu, nhưng anh phải trả lời em thật lòng?"
" Nghiêm trọng như vậy sao? Em muốn biết chuyện gì nào?"
Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói : "Để anh đoán xem, có phải em muốn hỏi anh, rốt cuộc anh và chị họ em có quan hệ tình cảm nam nữ không có phải không?"
" Đáp án chính xác, cộng mười điểm......"
Hàn Tuyết Nhi thành thật gật gật đầu, sau đó nói : " Anh Hạo Vân, trước khi chị em rời khỏi Hoa Hải, có phải đến tìm anh rồi không..."
" Uhm, cô ấy đến tạm biệt anh...." Phương Hạo Vân nghĩ lại tình cảnh hắn và Trần Thanh Thanh gặp nhau tại bệnh viện cảnh sát.
" Chuyện chị ấy đi gặp anh tạm biệt, là chuyện em biết đầu tiên.... Sau đó lúc chị ấy trở về tâm trạng không tốt, tình cảm cũng không tốt."
Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, nói : " Anh Hạo Vân, nhất định là anh không tốt, hôm đó có phải anh đã ăn hiếp chị họ em không. Sau khi trở về, em hỏi chị ấy một câu, mắt chị ấy liền đỏ lên, sau đó còn khóc trộm nữa...."
" Bây giờ em hỏi anh, hôm đó tại sao anh lại ăn hiếp chị họ em?"
Hàn Tuyết Nhi múa may nắm tay nhỏ, uy hiếp nói : " Nếu anh không thành thật khai ra, xem em xử lí anh thế nào......"
Tuy cách nhau nhiều ngày, nhưng Hàn Tuyết Nhi vẫn nghĩ đến ngày đau khổ hôm đó của chị họ mình. Trước chuyện hôm đó, cô thật sự rất hiếm khi thấy chị họ mình đau lòng như vậy.
Cô từng truy hỏi chị họ mình rốt cục là vì sao lại đau lòng như vậy, Trần Thanh Thanh im lặng không nói gì, chị ấy chỉ khóc thút thít. Với trực giác của người con gái cho cô ấy biết, chị họ cô vì chuyện tình cảm mà mệt mỏi, vì tình mà thương tâm.
Quan hệ của Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi rất tốt, cũng giống như họ là hai chị em cùng một mẹ vậy. Không phải là chị em ruột, nhưng tình cảm còn hơn cả chị em ruột. Cô cảm thấy bản thân mình có nghĩa vụ có trách nhiệm vì chị họ mình mà tìm ra công bằng.