Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 262 : Chân tướng việc Trần Thanh Thanh bỏ đi
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
hương Hạo Vân tỏ ra có chút ngạc nhiên, hắn cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh buổi gặp mặt xảy ra ngày hôm đó, dường như không có gì đặc biệt, hắn không có làm tổn thương Trần Thanh Thanh.
Chỉ là lúc trước khi đi, hắn phát hiện tâm tình của Trần Thanh Thanh không được tốt lắm, giữa hai hàng lông mày có chút gì đó hơi thất vọng.
" Tuyết Nhi, anh thật sự không làm gì tổn thương chị họ em, không khí gặp mặt của bọn anh ngày hôm đó rất hòa hợp, rất hài hòa...." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói lên một câu.
" Anh nói dối, em không thèm tin. Nếu thật sự giống như anh nói, vậy tại sao chị họ em lại đau lòng như vậy......Anh Hạo Vân, em sống với chị họ em lâu như vậy rồi, nhưng đó là lần đầu tiên em thấy chị ấy đau lòng như vậy. Như vậy đi, anh hãy kể lại tường tận cho em nghe toàn bộ sự việc xảy ra trong buổi gặp mặt giữa hai người ngày hôm đó, em sẽ phân tích tường tận?"
Hàn Tuyết Nhi cảm thấy phản ứng của đàn ông trước sự việc chậm chạp hơn nhiều so với con gái.....
Phương Hạo Vân do dự một lúc, sau đó liền kể lại toàn bộ tình cảnh gặp mặt Trần Thanh Thanh ngày hôm đó cho Hàn Tuyết Nhi nghe. Kể xong, hắn cười một cách vô tội : " Đều nghe rõ rồi chứ? Em cảm thấy thế nào, tại sao anh lại làm tổn thương chị ấy chứ......"
Nhìn nét mặt Phương Hạo Vân lúc thì buồn bực lúc thì vô tội, sự tức giận trong lòng Hàn Tuyết Nhi liền không bùng phát ra được : " Anh Hạo Vân, thì ra đúng là anh đã làm chị ấy tổn thương như vậy.....đồ xấu xa"
Phương Hạo Vân bực bội, vốn nghĩ kể ra sự việc rõ ràng thì mình sẽ được trong sạch. Nhưng không ngờ, Hàn Tuyết Nhi trong chốc lát lại trở mặt. Lẽ nào vẫn còn ẩn tình nào chưa tìm ra?
" Tuyết Nhi, thế là có ý gì? Em nói anh là tên xấu xa cũng không sao, nhưng em cũng phải cho anh biết. Rốt cuộc anh đã làm gì xấu, rốt cuộc anh đã đắc tội như thế nào với chị ấy? Có lẽ tội danh đó anh không biết mà gánh chịu." Thái độ của Phương Hạo Vân cũng nghiêm túc hẳn.
" Hừ....!"
Hàn Tuyết Nhi hừ một cái rồi nói : " Anh Hạo Vân, anh ngốc thật, hay là giả vờ ngốc.... Chị họ em hôm đó đi tìm anh, thực ra là muốn anh giữ chị ấy lại. Anh lại không làm điều đó, ngay cả một câu níu kéo cũng không có, lại còn khuyến khích chị ấy nhanh chóng đi..... Anh thật ngốc, chẳng trách chị họ em lại đau lòng như vậy, nếu là em, em còn khóc tới khi chết ấy...."
" Níu giữ?"
Phương Hạo Vân giở khóc giở cười : " Cô ấy đâu có nói với anh? Hơn nữa, chẳng phải chỉ có mấy tháng là có thể trở về sao?"
" Anh làm em tức chết....."
Phương Hạo Vân đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh giá của Hàn Tuyết Nhi, cười độ lượng : " Yên tâm đi, chị em sẽ không có chuyện gì đâu, chẳng phải em nói, vẫn có một số người tham gia khóa đào tạo thành công tốt nghiệp sao? Anh nghĩ với năng lực của chị ấy, chị ấy sẽ kiên trì đến cùng.... Đừng nghĩ sự việc xấu đi như vậy..."
" Còn nữa..."
Sắc mặt Phương Hạo Vân lại trở lên nghiêm túc : " Tuyết Nhi, trong những người xung quanh anh, em là người duy nhất biết thân phận của anh. Em hãy nhớ kĩ, bất luận trong thời điểm nào, ở nơi nào, cũng không được khinh xuất tiết lộ cho người khác thân phận của anh.... Đặc biệt là bây giờ. Anh cũng không giấu em, gần đây một kẻ thù lợi hại nhất đã đến Hoa Hải tìm anh. Nếu em vô tình tiết lộ thân phận của anh, cho dù là anh, hay là em, đều sẽ phải đối mặt với nguy hiểm vô cùng lớn. Anh nói như vậy, em hiểu rồi chứ?"
" Gã đó rất lợi hại sao?"
Hàn Tuyết Nhi lo lắng hỏi : " Anh Hạo Vân, lẽ nào ngay cả anh cũng không phải đối thủ của gã đó?"
Phương Hạo Vân tự tin mỉm cười: "Anh không bảo là anh không phải đối thủ của hắn, chỉ có điều... Thân phận bây giờ đã khác xưa rồi, trong lòng cũng có rất nhiều điều phải suy nghĩ, lo lắng, kiêng kị, cho nên nếu có thể không động thủ được thì tốt nhất là không động thủ"
"Nói như vậy, anh Hạo Vân không hề sợ hãi hắn... Em nói rồi mà, anh Hạo Vân của em mới là thiên hạ vô địch."
Nói tới đây, thần sắc của Hàn Tuyết Nhi cũng trở nên trìu mến và chăm chú hơn: "Anh Hạo Vân, anh yên tâm đi, em biết mình phải làm gì, cho dù có chết em cũng sẽ không nói cho bất cứ ai biết thân phận thật của anh. Đây là bí mật riêng giữa hai chúng ta..."
"Đúng, đây là bí mật riêng của hai chúng ta, người ngoài không được phép biết." Phương Hạo Vân mỉm cười phấn khởi.
Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp: "Tuyết Nhi, về vấn đề an toàn cho học tỷ Thanh Thanh, em cũng không cần phải lo lắng thái quá, ông Lã là ông ngoại của chị ấy, ông ấy không thể giương mắt mà nhìn cô cháu gái cưng của mình đi nộp mạng mà không quan tâm được.."
" Anh nói cũng có đôi chút hợp lý, có điều em vẫn hơi lo, trừ phi anh phải bảo đảm với em chị ấy sẽ không có vấn đề nguy hiểm gì cả thì em mới an lòng được."
Hàn Tuyết Nhi lúc lắc tay Hạo Vân như thể đang làm nũng vậy, rồi cô lại nói tiếp: "Anh Hạo Vân, anh có biết không? Trong lòng em, dưới vòm trời này chẳng có bất cứ chuyện gì làm khó nổi anh cả, chỉ cần anh bảo đảm một lời, thì em yên tâm ngay."
Nghe Hàn Tuyết Nhi nói như vậy, Phương Hạo Vân liền bật cười vui vẻ, đưa tay xoa xoa mũi của Hàn Tuyết Nhi mấy cái, rồi gật gật đầu: "Được, anh bảo đảm với em, học tỷ sẽ không có vấn đề nguy hiểm gì hết, giờ thì em đã có thể an tâm được rồi chứ?"