Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 266 : Chất vẫn nhạc phụ đại nhân

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




Trần Thiên Huy vội vàng rút ra điện thoại, ngồi tại chỗ gọi cho Lã Thiên Hành, nhờ trời phù hộ, ông ta không tắt máy, rất nhanh đã nối được máy.



"Ba, Thanh Thanh đâu rồi, ba đưa điện thoại cho nó, con phải gọi nó trở về ngay... Con không cho phép nó tham gia trò chơi tử vong đó...."



Sau khi nối máy thành công, Trần Thiên Huy nói luôn vào chủ đề.



Nghe xong câu hỏi của Trần Thiên Huy, đầu dây bên kia hình như im lặng một lúc. Hồi lâu sau mới vọng sang một giọng nói đanh thép: "Thiên Huy, con cũng biết rồi à? Kì lạ, là ai nói cho con biết nhỉ?"



"Ba mặc kệ tại sao con lại biết chuyện, tóm lại ba phải lập tức đưa Thanh Thanh về đây, con và Nguyệt Hồng đều sẽ không đồng ý cho Thanh Thanh đi tham gia trò huấn luyện trò chơi tử vong gì đó." Trần Thiên Huy gần như là gân cổ họng lên gào vào ống nghe điện thoại.



Lã Thiên Hành lạnh lùng gằn giọng: "Con điên đó à? Sao dám nói chuyện với ba vô lễ thế hả? Đừng quên ba là nhạc phụ chứ không phải con trai đâu nhé, đừng có hét lên như thế."



"Ba còn biết ba là ba người ta hả? Có ai mà làm ba như ba không? Tại sao ba không bàn bạc chuyện này với tụi con trước? Tại sao phải giấu giếm tụi con? Trò chơi tử vong là trò huấn luyện quân sự kiểu gì ba biết rõ hơn ai hết, lính đặc nhiệm xuất sắc thế mà còn thập tử nhất sinh, ba lại cho Thanh Thanh đi tham gia trò huấn luyện quân sự khốc liệt ấy, rốt cuộc ba suy tính gì thế? Còn nữa, năm xưa rõ ràng là ba đã đồng ý với con rồi, sao bây giờ ba lại nuốt lời?"



An toàn của con gái cưng quan trọng hơn hết, còn lòng tôn kính đối với Lã Thiên Hành đã bị dẹp sang một bên.



Đối mặt với một loạt câu hỏi chất vấn của Trần Thiên Huy, Lã Thiên Hành giữ im lặng một lúc lâu không thèm lên tiếng.



Trần Thiên Huy nôn nóng, tiếp tục gào thét vào điện thoại: "Nói gì đi chứ? Ba im lặng là sao? Ba bảo Thanh Thanh nghe máy đi, con phải nói chuyện với nó…"



"Thiên Huy, tâm trạng của con hiện giờ ba có thể thông cảm, nhưng ba phải nói cho con biết, tất cả những việc này đều do Thanh Thanh tự mình quyết định, không liên quan gì đến ba…" Lã Thiên Hành dửng dưng giải thích một câu.



Sự thật cũng đúng là như thế, lần này Trần Thanh Thanh tham gia cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong hoàn toàn do cô tự nguyện, hơn nữa việc này cũng không phải do Lã Thiên Hành tiết lộ ra ngoài.



Lần trước ông nán lại nửa ngày ở Trần gia, Trần Thanh Thanh vô tình xem trộm được bản kế hoạch tuyệt mật mà người trợ lí đưa cho ông ngoại, từ tập tài liệu kia cô biết được cuộc huấn luyện quân sự mang tên Trò chơi tử vong.



Những ngày sau đó, Trần Thanh Thanh từng nhiều lần gọi cho Lã Thiên Hành vừa năn nỉ vừa dọa nạt làm nũng, thuyết phục ông ngoại đưa tên cô vào tham gia cuộc huấn luyện.



Vốn dĩ cuộc huấn luyện quân sự khắc nghiệt thế này chỉ có lính đặc nhiệm xuất sắc hoặc cảnh sát viên ưu tú được tuyển chọn kĩ mới có tư cách tham gia, người bình thường tuyệt đối không cho phép tham dự vào cuộc tập huấn.


"Cứ quyết định vậy đi!" Trần Thiên Huy gật đầu đồng ý.



……



Từ sau cái ngày xảy ra chuyện ngại ngùng giữa hai người ở khách sạn khu nghỉ mát, mỗi khi chạm mặt Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di đều cảm thấy không được tự nhiên lắm.



Lúc Phương Hạo Vân về đến nhà đã hơn 8h tối, Phương Tuyết Di đang mặc váy ngủ nằm dài trên ghế sofa xem ti vi, cặp chân thon dài lồ lộ ra, đứng từ góc nhìn của Phương Hạo Vân có thể nhìn xuyên qua lớp áo ngủ mỏng tang của bà chị hớ hênh này.



"Chị…" Phương Hạo Vân không dám tiếp tục nhìn trộm, vội gọi một tiếng cảnh báo.



Phương Tuyết Di nghe tiếng gọi vội quay đầu lại, khi cô thấy Phương Hạo Vân đang đứng ngay sau lưng, sắc mặt liền ửng đỏ, vội ngồi bật dậy đưa tay kéo chiếc váy ngủ xuống một chút để che cặp đùi trắng nõn.



"Hạo Vân, sao em lại về nhà?"



Câu này vừa nói ra, Phương Tuyết Di lại cảm thấy bối rối, vội giải thích: "Xin lỗi, Hạo Vân, ý của chị là… dù gì thì em cũng không được hiểu lầm chị, đừng nghĩ chị không hoan nghênh em về nhà nhé."



Từ sau cái hôm lễ tình nhân, Phương Tuyết Di đã ý tứ hơn rất nhiều, hễ có mặt Phương Hạo Vân là cô ăn mặc rất kín đáo, hôm nay cô không biết Phương Hạo Vân sẽ về nhà, nếu không có đánh chết cô cũng không chịu mặc váy ngủ nằm dài ngoài phòng khách xem ti vi đâu.



"Chị, chị đang nói gì vậy?" Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, hắn cảm thấy bà chị hôm nay có biểu hiện rất lạ.



"Ngồi xuống đi!" Phương Tuyết Di nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, nói với em trai.



Phương Hạo Vân bước tới ngồi vào chỗ Phương Tuyết Di vừa nằm, ghế sofa còn hơi ấm, hiển nhiên là vì nhiệt độ cơ thể của Phương Tuyết Di rồi, Phương Hạo Vân bất chợt ùa về kí ức trong đêm lễ tình nhân kia, hắn cũng trở nên bối rối.



Phương Tuyết Di nhận ra ánh mắt của em trai không được tự nhiên lắm, trong lòng thẹn thùng không biết nên nói gì.



"Chị, Lăng Vân Giai là một tên tiểu nhân, chuyện hôm đó hắn sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua đâu, nếu hắn còn tới quấy rầy chị, chị nhớ thông báo ngay cho em…" Phương Hạo Vân lên tiếng xua tan bầu không khí im lặng đáng sợ.