Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 276 : Sức mạnh thần kì

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




Vương Hà vội bật dậy như lò xo, cô mặc kệ bản thân mình lao tới che chắn cho Đinh Tuyết Nhu, tránh Phương Hạo Vân tiếp tục nhìn thấy cảnh hớ hênh của Nhu Nhu.



Sau đó, cô đứng thẳng người lên, tức tối chỉ thẳng vào mặt Phương Hạo Vân mắng chửi: "Đồ khốn kiếp, tên háo sắc, tôi đã sớm biết cậu không phải thứ tốt đẹp gì mà. Bây giờ quả nhiên lòi mặt chuột ra nhé, cậu muốn làm nhục Nhu Nhu, tôi nhất định không buông tha cho cậu đâu, tôi phải giết chết cậu…"



Nói xong, Vương Hà xắn tay áo lên định lao tới liều mạng với Phương Hạo Vân.



Đinh Tuyết Nhu lo sợ chị Hà bị thiệt, vội đưa tay ngăn Vương Hà lại, nói nhỏ: "Chị Hà, thôi bỏ đi, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, hay là mình báo với Trương đội trưởng bảo đuổi hắn rời khỏi đây, chúng ta không hoan nghênh hắn nữa."



Vương Hà nghe vậy, nghĩ cũng thấy đúng, liền hai tay chống hông quát nạt: "Tên tiểu tử họ Phương kia, bắt đầu từ bây giờ cậu đã bị đuổi việc, cậu có thể cút khỏi đây rồi đấy… Người đâu mau vào đây…"



Tiếng hét của Vương Hà đã kinh động đến các nhân viên bảo an khác đang trực bên ngoài, họ tưởng đã xảy ra chuyện gì nên kéo hết vào phòng.



"Tôi lệnh cho mấy anh bắt cái tên háo sắc này áp giải ra ngoài, kể từ giây phút này hắn đã bị đuổi, hắn không được phép vào khách sạn nữa." Vương Hà hậm hực hạ mệnh lệnh với các nhân viên bảo an vừa vào phòng.



"Xin lỗi Vương tiểu thư, Phương Hạo Vân là người phụ trách cao nhất ở đây, cô không có quyền đuổi anh ta." Anh đội trưởng bảo an lễ phép cúi người chào Vương Hà một cái, sau đó thẳng thừng từ chối yêu cầu của cô.



Tiếp đến, hắn quay sang Phương Hạo Vân cung kính hỏi: "Thưa chỉ huy, xin cho chỉ thị…"



"Ở đây không còn việc gì rồi, mấy anh ra ngoài trước đi!" Phương Hạo Vân uy nghiêm ban lệnh xuống.



Vương Hà tức muốn hộc máu, cô tru tréo lên: "Cậu… cậu còn muốn làm gì nữa… Cậu mà dám đụng vào một cọng tóc của tôi và Nhu Nhu thì sẽ không xong đâu nhé… Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Trương đội trưởng để vạch rõ bộ mặt thật của cậu." Sau khi các nhân viên bảo an rời khỏi phòng, trong lòng Vương Hà quả thật lo lắng Phương Hạo Vân sẽ làm bậy.



"Tùy cô thôi… dù sao thì tôi cũng chả hứng thú với công việc này…" Phương Hạo Vân cười gằn một tiếng, ngồi bắt chéo chân lên ghế sofa, tỏ thái độ bất cần.



Vương Hà vội lấy máy ra bấm số gọi cho Trương Bưu, đem kể hết tội trạng của Phương Hạo Vân cho Trương Bưu nghe, hy vọng hắn có thể nhanh chóng đến đây đuổi Phương Hạo Vân đi, bằng không sự an toàn của cô và Đinh Tuyết Nhu sẽ bị đe dọa.



Đầu dây bên kia Trương Bưu nghe xong cảm thấy bực bội, hắn nghĩ chắc là Vương Hà cố tình bịa đặt vì cô không muốn Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân tiếp xúc quá gần với nhau.



Vì suy nghĩ như thế nên Trương Bưu bỏ ngoài tai hết thảy những lời tố cáo của Vương Hà, hắn chán ngán nói: "Vương tiểu thư, xin lỗi cô, hiện giờ tôi đang bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, không rảnh để đi xử lí vụ cố tình gây hấn của cô đâu nhé. Chỉ cần có Hạo Vân bên cạnh, sự an toàn của các cô mới được bảo đảm tuyệt đối…"




Năm xưa khi Phương Hạo Vân tiếp nhận thanh đao tuyệt thế này từ tay dì Bạch đã từng nghe dì nói, đây là một thanh đao thần kì, ngoại trừ chức năng tiêu diệt tội ác, nó còn có một số công năng đặc biệt, chỉ là số công năng này đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra, Phương Hạo Vân thân là chủ nhân mới của Thiên phạt, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ đi tìm hiểu các công năng khác của Thiên phạt.



Hôm nay thanh đao trở nên băng giá lan tỏa khí lạnh, đây là lần đầu tiên Phương Hạo Vân phát hiện ra Thiên phạt có công năng này. Hắn cảm thấy rất có thể đây là công năng chưa được biết đến của thanh đao.



Thời gian trôi đi, hơi lạnh phát ra từ Thiên phạt càng lúc càng mạnh, hơn nữa Phương Hạo Vân còn cảm nhận được hình như Thiên phạt rất muốn bay ra khỏi tay hắn.



Phương Hạo Vân nắm chặt lấy thanh đao, cố hết sức giữ chặt nó, nhưng hơi lạnh của Thiên phạt vẫn không ngừng tỏa ra mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục như thế này, không cần bao lâu nữa những người bên ngoài phòng sẽ phát hiện ra có gì bất thường trong phòng mất.



Đôi mắt khép hờ, Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, hắn quyết định thu Thiên phạt lại vào trong cơ thể, nhưng lần này hắn lại thất bại, Thiên phạt không chui vào cơ thể hắn.



Phương Hạo Vân tuy hoảng nhưng không rối loạn, đôi tay hắn vẫn giữ chặt Thiên phạt, dùng toàn bộ sức lực đè nó lại không cho thanh đao bay đi, chính vào lúc này, đột nhiên hắn cảm nhận được có một luồng khí âm hàn truyền từ thanh đao vào cơ thể hắn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Phương Hạo Vân không biết luồng khí này có ích hay có hại cho mình nữa, hắn thử vận khí chống lại nhưng vô ích… Luồng khí âm hàn kia vẫn không ngừng tuôn trào dào dạt như suối nước vào cơ thể hắn…



Sau khi luồng khí đó chảy vào kinh mạch khắp cơ thể, các huyệt đạo vốn đang ngủ yên của Phương Hạo Vân đột nhiên hoạt động mạnh mẽ, mặc sức hấp thu nguồn sức mạnh vừa tuôn vào cơ thể.



Phương Hạo Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không còn cố sức chống cự lại nữa, thay vào đó hắn tập trung dẫn dắt luồng sức mạnh kia đi vào từng ngóc ngách trong cơ thể.



Hồi lâu sau, Phương Hạo Vân mới có cảm giác luồng khí âm hàn kia đã biến mất, hắn từ từ mở mắt ra, hơi lạnh trên thanh đao đã không còn, Thiên phạt trở lại như hình dáng trước đây, lưỡi đao sắc bén, thân đao sáng bóng.



Hắn thử thu Thiên phạt vào cơ thể, lần này hắn đã thành công.



Phương Hạo Vân khấp khởi vui mừng, tuy hắn vẫn chưa rõ điều gì đã xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn, chân khí nội lực của hắn kết hợp thêm với luồng khí âm hàn kia đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.



Tập trung tinh thần điều tiết hơi thở, Phương Hạo Vân một lần nữa đi vào trạng thái tịnh tâm tu luyện, chân khí trong người không ngừng luân chuyển toàn cơ thể…



Một tiếng đồng hồ sau, xung quanh cơ thể Phương Hạo Vân bỗng xuất hiện một ánh hào quang màu trắng lợt, bao trùm lấy toàn thân hắn…