Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 277 : Tiết lộ của đại minh tinh
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Nếu như có người đi vào phòng lúc này, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng kì bí kia làm cho sợ chết khiếp.
Phương Hạo Vân đã rơi vào trạng thái hư vô, giờ đây hắn đã không còn biết được tình trạng trong cơ thể nữa, hắn chỉ cảm thấy Thiên phạt đang tỏ ra rất khoan khoái, thậm chí hắn có thể thấu hiểu tâm trạng vui vẻ của nó.
Thiên phạt là một thanh đao có sinh mạng, nó có tình cảm và cả suy nghĩ riêng, nó chọn Phương Hạo Vân làm chủ nhân là có lí do của nó, chỉ là tạm thời Phương Hạo Vân vẫn chưa biết được vì sao mình lại được chọn.
Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, vầng hào quang bao quanh toàn thân Phương Hạo Vân từ từ tan biến, hắn một lần nữa mở mắt ra, trong tích tắc hắn cảm thấy cặp mắt mình sáng loáng tinh nhạy hơn lúc trước, khắp người nhẹ tênh, từ trên xuống dưới đều vô cùng thoải mái.
Hắn tập trung tinh thần kiểm tra thử nội lực trong người có tăng lên không.
Niềm vui bất ngờ ập đến, hình như chân khí nội lực trong cơ thể mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần, huyệt Đan Điền tràn ngập luồng chân khí nóng hừng hực.
"Bình… bình…" Chính vào lúc này, ngoài kia truyền vào tiếng gõ cửa gấp rút. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Phương Hạo Vân khẽ nhăn mày, sau đó leo xuống giường bước tới mở cửa phòng ra, thấy ngoài cửa đang có bảy tám nhân viên an ninh đứng đó, trên tay đều lăm lăm súng dài có gắn ống lade, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào cửa phòng.
"Thưa chỉ huy, anh không sao chứ?" Viên đội trưởng thấy người ra mở cửa là Phương Hạo Vân mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vội xua tay cho các nhân viên an ninh kia hạ súng xuống.
Phương Hạo Vân tối sầm mặt, hét hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mấy anh làm vậy là có ý gì?"
"Thưa chỉ huy, chuyện là thế này… Nửa tiếng đồng hồ trước, chúng tôi phát hiện trong phòng anh không ngừng có luồng khí lạnh tỏa ra, chúng tôi lo lắng có chuyện gì xảy ra nên gõ cửa hỏi thử nhưng trong đó không có tiếng đáp lại. Sau đó chúng tôi quyết định phá cửa xông vào, nhưng cửa phòng bị một luồng sức mạnh vô hình phong tỏa, chúng tôi bị đông cứng không cách gì cử động được…" Viên đội trưởng bảo an vội báo cáo tình hình cụ thể với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ngấm ngầm thở phào, vừa rồi nguy hiểm quá! Không còn nghi ngờ gì nữa, luồng khí lạnh kia là do Thiên phạt tỏa ra rồi, may mà hắn kịp thời hấp thu vào cơ thể, bằng không để người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn đang làm điều chi mờ ám.
"Lúc nãy tôi ngủ say quá… chắc là máy lạnh xảy ra sự cố gì đó thôi… Bây giờ ổn rồi, các anh trở về vị trí canh gác của mình đi…" Phương Hạo Vân thản nhiên ra lệnh.
"Thưa chỉ huy, còn luồng sức mạnh vô hình đó…" Viên đội trưởng bảo an luôn cảm thấy vụ việc không đơn giản như Phương Hạo Vân nói nên lên tiếng thắc mắc.
"Bây giờ tôi lệnh cho các anh ai nấy trở về vị trí, nhớ kĩ lần sau nếu không được tôi cho phép, ai cũng không được lại gần phòng của tôi biết chưa?"
Vị nữ phóng viên được chọn đứng dậy chào Đinh Tuyết Nhu và tự giới thiệu cho đúng phép lịch sự, sau đó cô đưa ra câu hỏi của mình: "Đinh tiểu thư, xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi muốn hỏi về dự định về tình yêu hôn nhân của cô? Cô vào ngành ca hát đã 3 năm, chưa từng nghe có xì căng đan xấu về cô, có phải cô từ trước đến nay đều không tiếp xúc với đàn ông không vậy?"
Vương Hà nghe xong câu hỏi lập tức nổi giận, đang định giành lấy mirco khiển trách vị phóng viên của báo văn nghệ thể thao kia, nhưng bị Đinh Tuyết Nhu dùng ánh mắt ngăn lại.
Đinh Tuyết Nhu đưa mắt nhìn xuống hội trường, thấy ai nấy đều háo hức mong chờ câu trả lời của cô cho câu hỏi này.
Hồi lâu sau, cô mở miệng nói: "Tin chắc câu hỏi này mọi người đều muốn hỏi đúng không? Chắc ai cũng muốn biết rõ sự tình trong câu chuyện. Thôi được, hôm nay tôi cũng không định trốn tránh nữa, tôi sẽ trả lời câu hỏi này…"
Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu liếc nhìn về phía Phương Hạo Vân đang đứng.
Đinh Tuyết Nhu từ từ nói tiếp: "Tôi đã từng có một người bạn trai, nhưng đó là lúc tôi chưa đặt chân vào nghề ca hát… nghĩ lại cũng đã 6 năm trôi qua rồi. Tôi có thể khẳng định với mọi người, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi… Tôi từng hứa đợi khi nào tôi tốt nghiệp đại học sẽ cho anh ấy một mái ấm gia đình… Nhưng sau này đã xảy ra một tai nạn tôi không thể chống lại được, vì lí do đó tôi đã rời xa anh ấy, anh ấy đã bị tổn thương nặng nề… Bao nhiêu năm qua, ngày nào tôi cũng hối hận và tự trách mình, tôi trách bản thân đã làm hại người mình yêu… Tôi rất hy vọng có cơ hội giải thích cho anh ấy hiểu, và xin lỗi anh về lỗi lầm năm xưa của tôi, nhưng tôi và anh ấy lại hoàn toàn mất đi liên lạc… anh ấy như biến mất khỏi thế gian này vậy…"
Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu một lần nữa nhìn về phía Phương Hạo Vân.
Đôi mắt hắn sao mà tỏ ra bình thản dửng dưng đến như vậy?
Vương Hà mấy lần muốn ngăn cản Đinh Tuyết Nhu nhưng Đinh Tuyết Nhu vẫn nói tiếp. Là người quản lí và chị gái kết nghĩa của đại minh tinh, giữa hai người không hề tồn tại bí mật, nỗi đau về mối tình dang dở trước kia Vương Hà đã sớm biết, những chuyện này nếu nói ra sẽ dễ chịu hơn… Chỉ có điều, ngay cả Vương Hà cũng không dám chắc chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đinh Tuyết Nhu như thế nào.
Có thể hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Vì Đinh Tuyết Nhu là ngọc nữ thuần khiết, là nữ hoàng ca nhạc được giới trẻ tôn vinh làm thần tượng trong tim.
Nhưng dù tốt hay xấu, đối với Đinh Tuyết Nhu đã không còn ý nghĩa, điều cô quan tâm nhất vào lúc này chỉ là tìm ra người bạn trai từng bị cô phụ bạc.
"Tôi không dám hy vọng sẽ được anh ấy tha thứ, tôi chỉ hy vọng có thể giải thích với anh… Thưa các vị, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, các vị có thể đưa tin này lên các phương tiện truyền thông, qua đó nhắn nhủ tới anh ấy giúp tôi rằng tôi rất muốn gặp mặt anh một lần nữa… Xin cám ơn!"
Đinh Tuyết Nhu nói xong, cúi người chào các phóng viên có mặt trong hội trường…