Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 278 : Nước mắt tình yêu
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Vương Hà vội vội vàng vàng kéo Đinh Tuyết Nhu về căn phòng tổng thống, cô tỏ ra ai oán trách cứ: "Nhu Nhu, lần này e là em sẽ gặp rắc rối to rồi đấy? Có trời mới biết được bọn phóng viên báo lá cải sẽ đưa tin vụ việc hôm nay như thế nào, nói không chừng danh hiệu nữ hoàng ca nhạc của em vì chuyện này mà bị tổn hại đó…"
Đinh Tuyết Nhu nói ra tâm sự trong lòng, tâm trạng không buồn mà còn nhẹ nhõm hơn, cô mỉm cười khoan khoái, nói với Vương Hà: "Chị Hà, chị cũng biết mà, em chưa bao giờ quan tâm đến danh tiếng hão, cho dù sau này không được làm ca sĩ nữa thì em cũng sẽ không hối hận đâu."
"Úi trời…" Vương Hà cười chua chát một tiếng, nói: "Nhu Nhu, chị cũng là phụ nữ, thật ra chị rất hiểu nỗi đau trong lòng em, nhưng em đã hành động dựa theo cảm tính quá rồi…"
"Chị Hà, chị sai rồi… Năm xưa chính vì em hành động theo lí trí mới có chọn lựa từ bỏ tình yêu, nên em mới gây ra lỗi lầm suốt đời không thể bù đắp nổi. Bây giờ em không thể tiếp tục sống ích kỉ như trước nữa, nếu không em có chết cũng không nhắm mắt…" Đinh Tuyết Nhu cắn chặt môi, buồn bã nói.
"Cái gì mà chết không nhắm mắt, Nhu Nhu em không được ăn nói hàm hồ, chuyện lần này chị Hà không trách em, nhưng sau này có những câu hỏi dạng này em không được nói lung tung với báo giới nữa, có chuyện gì em cứ tâm sự với chị. Em có địa vị trong ngành giải trí như hôm nay là thành quả do bản thân em tự phấn đấu, tuyệt đối đừng dễ dàng từ bỏ nha em." Vương Hà vòng tay ôm lấy Đinh Tuyết Nhu, không ngừng lựa lời an ủi.
……
Chính vào lúc Tần Tử Hoa và Kim Gia phái người dò tìm tung tích của Tần Tử Kiếm khắp nơi, Tần Tử Kiếm tự mình xuất hiện. Hắn lẳng lặng xuất hiện tại đại sảnh của biệt thự Tần gia.
Lúc này, Tần Tử Hoa còn đứng nhìn ra cửa sổ tay cầm điện thoại di động bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo với Kim Gia nữa chứ.
"Chú Kim, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, đã bao nhiêu ngày rồi, người của chúng ta ngay cả chiếc dép của lão nhị còn chưa tìm thấy… Có khi nào là thông tin của chú đã sai sót không? Hôm nay tôi đã nhờ bạn bè làm ở sân bay kiểm tra thử, không hề có ghi nhận về xuất nhập cảnh của lão nhị."
Bận bịu hết mấy ngày, trong lòng Tần Tử Hoa bắt đầu nghi ngờ, hắn luôn cảm thấy Tần Tử Kiếm vẫn chưa về nước, bằng không với sức của Tần gia và Kim Tiền bang của Kim Gia, không thể nào ngay cả một chút tin tức của đứa em trai ở thành phố Hoa Hải cũng không dò la được.
Phía đầu dây bên kia, Kim Gia nghe ra Tần Tử Hoa tỏ ý nghi ngờ, giọng nói lộ vẻ không vui: "Tần đại thiếu gia, ý của cậu là tôi đang đùa cợt với cậu sao? Chuyện này là thật đó, như vậy đi, vụ việc này cậu cứ giao cho tôi lo, tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách tìm ra điểm dừng chân của nhị thiếu gia."
"Thôi khỏi đi…"
Tần Tử Hoa gằn giọng: "Chú bỏ thời gian giải quyết cho xong vụ Mặt Sẹo và Hỏa Long bang rồi hãy nói… Việc tìm lão nhị để tôi lo được rồi. Chú Kim, tôi nghe nói địa bàn hoạt động của Mặt Sẹo trước đây bị Vương Thế Phi chiếm mất rồi đúng không? Chuyện này mà để ba tôi biết được, chắc chắn ông sẽ không vui. Tôi cho chú thời gian nửa tháng, chú phải giành lại hết địa bàn của Mặt Sẹo về đây. Thôi, không nói nữa, khi nào chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp."
Gác máy xong, Tần Tử Hoa hậm hực rít lên: "Cái lão hồ ly già này, còn định lừa mình đến khi nào hả? Tìm suốt mấy ngày rồi chẳng phải nó vẫn bặt vô âm tín sao?"
Vương Hà ngồi trên hàng ghế đầu dành cho khách VIP cũng bị tiếng hát của Đinh Tuyết Nhu làm cho xao xuyến, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô rõ hơn ai hết, bài hát cuối cùng của Đinh Tuyết Nhu thật ra là đang bày tỏ nỗi lòng.
Cô đang bày tỏ tình yêu, than thở nỗi đau mà cô đang chịu đựng với người đàn ông đã biến mất khỏi thế gian này.
"Hạo Vân, ai cũng rơi nước mắt, sao cậu không hề có một tí cảm xúc nào vậy?"
Trong một góc khuất bên cạnh sân khấu, Trương Bưu và Phương Hạo Vân đang đứng cạnh nhau. Bài hát cuối cùng của Đinh Tuyết Nhu nghe quá nao lòng, ngay cả người mạnh mẽ như Trương Bưu cũng bị xúc động, hai mắt đỏ hoe, chỉ có điều nước mắt chưa trào ra thôi, nhưng sắc mặt của Phương Hạo Vân lại bình thản như không có gì xảy ra, hình như trái tim hắn là sắt đá hay sao ấy?
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Chẳng qua chỉ là một bài hát thôi mà, có cần phải khóc không đây… Thứ ca hát nhảm nhí này quá giả tạo, chả có gì cần phải rơi nước mắt cả. Chí ít trái tim em không bị bài hát này đánh động."
"Hạo Vân, cậu đúng là khác người, nhưng tôi cảm thấy cậu có thành kiến với Đinh Tuyết Nhu hay sao ấy? Nói cách khác là cậu cố tình tránh né cô ta." Trương Bưu tiếp tục hỏi tới.
"Có lẽ thế, em không thích minh tinh… Anh Bưu, đêm nay là đêm cuối cùng em chấp hành nhiệm vụ bảo an. Qua ngày hôm sau, em không hy vọng còn dây dưa với Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà nữa. Còn nữa, sau này có công việc gì nguy hiểm hy vọng anh đừng đến tìm em. Em xin anh, em chỉ là một công dân bình thường thôi, em không có trách nhiệm đem mạng sống ra đùa với các anh đâu…" Phương Hạo Vân dửng dưng nói.
Trương Bưu thở dài một tiếng: "Ờ, những gì cậu nói tôi đã nhớ rồi, nhưng tôi hy vọng qua khỏi đêm nay chúng ta vẫn là bạn với nhau. Hạo Vân, cậu có biết không? Suốt mấy năm qua cậu là người duy nhất tôi chịu kết bạn đấy."
"Thật là vinh hạnh cho Phương Hạo Vân này quá!"
Phương Hạo Vân vô cùng cảm động, nói: "Yên tâm đi, chúng ta làm bạn với nhau đã là sự thật, sẽ không vì bất cứ lí do gì thay đổi đâu."
Sau khi đưa Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà trở về khách sạn Shangri La, Phương Hạo Vân kiểm tra lại hệ thống bảo vệ lần cuối, suốt dọc đường từ trường đại học Hoa Hải về khách sạn hắn không nói câu nào với Đinh Tuyết Nhu.
Làm xong tất cả mọi việc, Phương Hạo Vân trở về phòng. Trực giác mách bảo trong đêm cuối cùng này, Đinh Tuyết Nhu rất có thể sẽ lại tìm đến.
"Cốc, cốc…" Quả nhiên, không bao lâu sau khi Phương Hạo Vân về phòng, ngoài kia vọng vào tiếng gõ cửa.