Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 372 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Say, Đinh Tuyết Nhu thật sự say rồi...
Phương Hạo Vân đoạt lấy chén rượu từ trong tay cô, lập tức đưa thân thể của cô tựa vào trong ghế sô pha, không nói một tiếng nào.
Uống rượu với một người phụ nữ, thật sự là không cần nói gì cả...
" Hạo Vân, anh nói cho em biết đi, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?" Đột nhiên, Đinh Tuyết Nhu điên cuồng nhào vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, ôm chặt lấy hắn: "Hạo Vân, vì sao phải trốn tránh em, vì sao phải trốn tránh em..."
Trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy hơi lo lắng, có thể là cô đã thật sự nhận ra mình rồi?
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng là cô say rượu rồi nói mê sảng...
Sau chút ngắn ngủi do dự, Phương Hạo Vân quyết định là không nói lời nào, cứ ở yên xem biến cố...
Tâm tình của Đinh Tuyết Nhu dường như đã càng lúc càng trở nên kích động, cô nhảy lên trên ghế sô pha hoa chân múa tay như là bị điên, nói ra toàn những từ lung tung vô nghĩa.
Phương Hạo Vân lo lắng cô say rượu sẽ đứng không vững mà bị ngã, nên vội vàng đứng dậy đỡ lấy hai bờ vai của cô. Không đợi hắn kịp ấn cô xuống sô pha, cô đã toàn thân mềm nhũn, thừa cơ gục vào trong cái ôm của hắn.
Mùi nước hoa dịu nhẹ trên người của Đinh Tuyết Nhu hòa quện với mùi rượu, trực tiếp xộc vào cánh mũi của Phương Hạo Vân, kích thích dây thần kinh của hắn. Giờ này phút này, nếu Phương Hạo Vân muốn làm cái ABC XYZ gì, căn bàn là dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều hiện giờ Phương Hạo Vân không có cái thú đó... Những lời Đinh Tuyết Nhu nói khiến cho hắn rung động rất nhiều, trong lòng hắn có một loại khó chịu không thể nói nên lời.
Hơn nữa, thừa dịp người ta say rượu mà lợi dụng, hoàn toàn không phải là phong cách của hắn, đó rõ ràng là hành vi của loài cầm thú.
"Hạo Vân, em yêu anh...!"
Đinh Tuyết Nhu nằm ở trong lòng Phương Hạo Vân, miệng thỉnh thoảng còn nói ra một câu.
Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh toàn thân... Hắn càng lúc càng hoài nghi, thân phận của mình có thể là đã bại lộ rồi sao...
Hơi thoáng do dự, hắn đẩy Đinh Tuyết Nhu ra, đặt thân thể của cô dựa vào ghế sô pha. Nếu Vương Hà có ở nhà thì tốt, hắn có thể giao Đinh Tuyết Nhu đang say rượu cho Vương Hà.
Nhưng mà lúc này, hắn hình như là không thể rời đi được... Đinh Tuyết Nhu có vẻ rất say rồi, nếu hắn đi khỏi, nhỡ đâu Đinh Tuyết Nhu gặp phải chuyện gì không may thì biết làm sao bây giờ?
Cứ cân nhắc mãi, hắn quyết định sẽ lưu lại tạm thời chăm sóc cho Đinh Tuyết Nhu, chờ tới khi Vương Hà trở về.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, lá gan của Đinh Tuyết Nhu cũng quả thật là quá lớn đi, lại dám uống rượu ở trước mặt một người đàn ông, chẳng lẽ cô thực sự không sợ một chút nào hay sao... Hay là, cô ta đang cố ý khảo nghiệm chính mình...
" Hạo Vân, em nhớ anh..." Đinh Tuyết Nhu càng lúc càng mơ hồ, thanh âm cũng càng nhỏ đi...
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, ôm ngang lấy cô, đi vào trong phòng ngủ đặt cô nằm lên giường, rồi phủ chăn lên. Tuy rằng trong phòng ngủ rất ấm, nhưng mà người say rượu rất dễ bị cảm lạnh.
Có lẽ là bởi vì trong phòng rất ấm áp, sau khi tiến vào trong chăn, Đinh Tuyết Nhu thiếp đi rất nhanh, từ trong cánh mũi phát ra những tiếng hít thở nho nhỏ.
Phương Hạo Vân rốt cục cũng thở ra được một hơi, cuối cùng cũng ngủ rồi, chỉ cần không làm ầm ỹ là được, những lời nói lúc trước của Đinh Tuyết Nhu quả là làm cho hắn mất hồn mất vía.
Ngồi lên trên mép giường, nhìn gương mặt còn chưa lau khô nước mắt của cô gái, Phương Hạo Vân thở dài một hơi yếu ớt, theo bản năng vươn tay ra nhẹ nhàng lau qua một chút.
Không biết vì sao, trong lòng hắn dường như cũng không hận Đinh Tuyết Nhu như bình thường nữa... Đương nhiên, vết thương đã từng trải qua, cũng không phải dễ dàng có thể vá lại được...
" Hạo Vân... Hạo Vân... em sai rồi..." Đinh Tuyết Nhu trong lúc ngủ dường như gặp phải ác mộng đáng sợ gì đó, hô hấp của cô dần trở nên dồn dập, không ngừng nói ra những lời mê sảng.
Phương Hạo Vân thấy thế, vội vàng lay tỉnh cô dậy, không thể bị bóng đè, hắn thật sự là không đành lòng nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô...
"Ọe...!"
Rõ ràng là lay tỉnh, cuối cùng lại lay thành hôn mê... Đinh Tuyết Nhu vốn tửu lượng cũng không tốt, hôm nay lại uống vào nhiều rượu như vậy, dạ dày đã phải chịu nhiều khổ sở. Trải qua một hồi lay động của Phương Hạo Vân, cô lập tức liền nôn ra, phun thẳng vào Hạo Vân đang ở bên cạnh cô, đương nhiên, cổ áo của cô cũng bị dơ rồi.
Phương Hạo Vân cảm thấy buồn bực, xem ra hôm nay mình tới đây đúng là xúi quẩy rồi... Chẳng những phải hầu hạ một cô gái suy sụp say rượu, lại còn bị nôn lên cả người...
Hiển nhiên, không thể mặc cái áo này được nữa...
Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân lôi cái quần lót lụa màu tím của mình lên, trong lòng giật nẩy một cái... Đừng xem cô ngày đó có ý muốn hiến thân cho Phương Hạo Vân, nhưng thực chất cô vẫn là một người phụ nữ tương đối truyền thống... Huống hồ, hành động của Phương Hạo Vân ở trong video thật sự là bỉ ổi...
Trong lòng Đinh Tuyết Nhu cũng có chút tư vị không phải, có điều để xác định suy đoán của mình, cô không muốn bỏ qua một hình ảnh nào...
"Đồ háo sắc đáng chết, siêu háo sắc..." Phương Hạo Vân nếu yêu cầu Vương Hà hiến thân báo đáp, cô tuyệt đối sẽ không nhăn mày đến một cái. Nhưng mà xem hành vi trước mắt này, lại khiến cho cô xấu hổ và giận dữ tới không chịu nổi. Cô thậm chí còn cảm thấy rằng hành vi của Phương Hạo Vân có chút biến thái.
" Nhu Nhu... Em còn xem nữa à... tức chết chị mất..." Vương Hà hận không thể tìm được một cái lỗ mà nhảy vào.
"Hai người đang uống rượu..."
Mãi mới qua được cái đoạn đó, Vương Hà lúc này mới thở ra một hơi. Chờ Đinh Tuyết Nhu xem xong rồi, chốc nữa cô nhất định phải cắt đoạn đó đi. Đinh Tuyết Nhu lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt thậm chí còn không chớp lấy một cái. Cô đang quan sát vẻ mặt và cử chỉ của Phương Hạo Vân.
Vương Hà quyệt miệng, thở phì phò nói: "Nhu Nhu, em nhìn em xem, lại có thể chuốc rượu say cho chính mình... Về sau không được làm như vậy nữa..."
Đinh Tuyết Nhu mỉm cười: "Yên tâm đi chị Hà, hôm nay là em nắm chắc nên mới làm như vậy, nếu không thì chị cho rằng em là con ngốc à..."
Rất nhanh, hình ảnh trên màn hình đã đi tới thời khắc mấu chốt, cũng chính là những chuyện xảy ra sau khi Đinh Tuyết Nhu say rượu. Chỉ thấy cô hoa chân múa tay loạn cào cào, không ngừng la hét lung tung.
" Nhu Nhu, hóa ra khả năng uống rượu của em lại kém như vậy à..." Vẻ mặt Vương Hà bỡn cợt, cuối cùng cũng lấy lại được mặt mũi.
Đinh Tuyết Nhu lúc này cũng không hề đỏ mặt, cô đang cẩn thận quan sát biểu hiện của Phương Hạo Vân khi cô đang say rượu, về phần những hành vi điên cuồng của cô, cứ xem như là thuốc dẫn đi...
" Chậc chậc... Nhu Nhu, em đúng là điên rồi..." Vương Hà lại chỉ trỏ vào màn hình mà nói.
" Chị Hà, chị xem... Hạo Vân thật sự là lấy kéo cắt y phục dạ hội của em... Xem đi, em đã nói rồi mà, Hạo Vân là một người đáng tin cậy mà."
Hình ảnh lúc này đã chạy tới lúc Phương Hạo Vân giúp cô uống thuốc... Nhìn vẻ vội vã của Phương Hạo Vân, ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu đã ướt đẫm: "Là anh ấy... nhất định đúng là anh ấy rồi... Em có thể cảm giác được. Chị Hà chị xem ánh mắt anh ấy đi... quen thuộc đến mức nào... anh ấy thật sự quan tâm đến em, yêu thương em... Có điều trong con ngươi của anh ấy lại có một chút hờn giận và không cam lòng... Chỉ có nhìn vào mắt của anh ấy mới thấy được trong lòng anh ấy mâu thuẫn đến mức nào..."
Vương Hà giữ lấy Đinh Tuyết Nhu đang kích động, nói: "Nhu Nhu, đừng vội đưa ra kết luận... Nói thực, trước kia chị chưa từng gặp Hạo Vân, nhưng mà chị cảm thấy rằng em chỉ bằng những điều này mà phán đoán cậu ta chính là người mà em cần tìm, thì có phải là hơi hời hợt hay không... Một cô gái xinh đẹp giống như em, nếu được đàn ông chú ý thì chị thấy rằng cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, đó là lẽ đương nhiên rồi..."
Nghe Vương Hà nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu cũng bớt kích động hơn. Nói theo cách nào đó, lời của Vương Hà cũng không hề sai, đàn ông trời sinh đã có một loại quan tâm tới đàn bà, huống chi lúc đó mình còn ở trong tình huống như vậy... Hắn đương nhiên sẽ quan tâm đến mình rồi...
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, cỗ cảm giác quen thuộc đó, cùng với ánh mắt tràn ngập mâu thuẫn là tồn tại chân thật, đối với sự phán đoán suy luận của mình, cô cảm thấy rằng vẫn có thể tin cậy được.
Đương nhiên, bởi vì sự tình quan trọng, nên cô cũng sẽ cẩn trọng hơn.
" Chị Hà, như vậy đi, chị cứ đi làm việc của chị, em muốn một mình xem lại đoạn băng này..." Đinh Tuyết Nhu quyết định tĩnh tâm xem lại vài lần.
Vương Hà hơi do dự, nhăn nhó nói: "Nhu Nhu, em muốn xem mấy lần chị cũng không có ý kiến, nhưng mà em phải đồng ý với chị một việc, là trước hết phải cắt đoạn kia đi đã."
Đinh Tuyết Nhu đương nhiên hiểu được đoạn kia mà chị Hà nói là chỗ nào... Nói thật, cô cũng không thích đoạn đó tí nào, cắt đi là tốt nhất, dù sao hiện giờ cô cũng chỉ cần đoạn cuối thôi.
Sau khi được cho phép, Vương Hà vội vàng mở phần mềm, cắt cái đoạn phim đáng xấu hổ kia đi. Sau khi xong việc, cô lại cẩn thận dặn dò: "Nhu Nhu, hãy nghe chị nói, chuyện này hết sức quan trọng, chị khuyên em tốt nhất là không nên dễ dàng đưa ra kết luận gì... Nhất định phải thận trọng, rõ chưa?"
"Vâng, em biết rồi." Đinh Tuyết Nhu gật gật đầu, ghé vào màn hình bắt đầu xem lại từ đầu, xem vô cùng cẩn thận, mỗi một hình ảnh đều không bỏ qua. Dần dần, cô lại càng tràn ngập niềm tin vào suy đoán của mình.
Đương nhiên, hiện tại gần như cũng chỉ là phỏng đoán, cũng không có căn cứ xác thực. Đinh Tuyết Nhu quyết định, phải tìm cơ hội khác để thử Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cũng không biết rằng mình đã bị âm thầm theo dõi ở trong nhà Đinh Tuyết Nhu. Lúc này, hắn đang đi tới Kim Bích Huy Hoàng, Trần Thiên Huy và Kim Phi đều đang chờ hắn ở đó.
Hôm nay đối với bọn họ mà nói, không hề nghi ngờ chính là một ngày đáng để chúc mừng. Trải qua mấy ngày chiến đấu kịch liệt, địa ốc Thiên Hồng cuối cùng đã bị đình chỉ hoạt động trên sàn. Hơn nữa 30% cổ phiếu của các cổ đông nhỏ lẻ hiện giờ đã nằm toàn bộ trong tay bọn họ. Ngay chiều nay sau khi ngừng hoạt động, người của Trần Thiên Huy cũng đã bí mật tiếp xúc với cao tầng của địa ốc Thiên Hồng. Trước mặt lợi ích kinh tế khổng lồ, cho dù là những quản lý cao cấp cũng sẵn sàng buông bỏ cổ phiếu của mình, để được Trần Thiên Huy bồi thường cho một khoản tương đối xa xỉ...
Mà cho tới giờ phút này, Tưởng Đại Phát vẫn hoàn toàn chưa biết gì cả.
" Hạo Vân, anh bận cái gì thế? Sao lúc này mới tới... chúng tôi đã chuẩn bị cả champagne rồi này..."
Kim Phi thấy Phương Hạo Vân vào cửa, vội vàng đứng dậy ra đón, cũng không quản xung quanh có người hay không, lắc mông vài cái đã sáp thân mình lại gần.