Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 373 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Trong mắt Trần Thiên Huy hiện lên một tia không vui, con mẹ này đang tính toán cái gì đây, chẳng lẽ ả ta cũng muốn làm người tình của Hạo Vân, cũng không tự nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi à...
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trong khoảng thời gian này, Trần Thiên Huy cảm thấy rằng Kim Phi rõ ràng là xinh đẹp hơn so với trước. Rõ ràng nhất là thân thể của ả... so với trước kia, thật sự đúng là trên trời dưới đất.
Ả ta là đang giả vờ, hay là thật sự coi trọng Hạo Vân?
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Huy thở dài trong lòng, Hạo Vân đúng là một cục than nóng, tình địch của con gái cứ xuất hiện tầng tầng lớp lớp... Tình thế dường như không được thuận lợi nha.
Có Trần Thiên Huy cùng Vương Thế Phi ở đây, Phương Hạo Vân cũng không phóng đãng thái quá. Hắn nhẹ nhàng phát một cái vào mông Kim Phi, bảo trì một khoảng cách nhất định với cô ta, cười nói: "Không phải hiện giờ tôi đã đến rồi sao... Mọi người vất vả rồi..."
Kim Phi dường như cũng ý thức được Phương Hạo Vân không muốn quá thân cận với cô, trong con ngươi lướt qua một tia tức giận, sau đó cô lại mặt không đổi sắc quay trở lại chỗ ngồi.
Phương Hạo Vân lập tức ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Trần Thiên Huy, hỏi: "Chú Trần, 10% cổ phiếu kia đã lấy được chưa?"
" Đương nhiên... Chú đã nói từ đầu rồi, ở trên thương trường, không có bằng hữu tuyệt đối, chỉ có ích lợi tuyệt đối... Hiện giờ chúng ta đã nắm trong tay 40% cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng." Trần Thiên Huy cười nói: "Cháu định khi nào đi đi gặp Tưởng Đại Phát... tuyên án tử hình cho hắn."
"Việc này không nên chậm trễ, cháu tính chốc lát nữa là đi luôn thôi..." Phương Hạo Vân gần đây gặp khá nhiều chuyện phiền toái, tốt nhất là giải quyết càng nhanh càng tốt. Từ nay về sau, ở trong lòng hắn sẽ bớt đi được một kẻ thích làm loạn.
"Được rồi, chúng ta cứ mở champagne chúc mừng trước đã, chốc nữa cháu tới đó cũng được... Đúng rồi, ngày mai chú phải quay về thôn Lưu Thủy xem một chút, cháu có rảnh không?" Trần Thiên Huy tùy ý hỏi một câu.
Trong lòng Phương Hạo Vân vẫn đang nghĩ tới Hilton, cho nên gần đây cũng không dám tới thôn Lưu Thủy, đành phải nói lời xin lỗi: "Chú Trần, thời gian sắp tới cháu không thể rời khỏi Hoa Hải được. Chuyện ở thôn Lưu Thủy chú giúp cháu quan sát một chút... Đúng rồi, về phía huấn luyện của chị Thanh Thanh cũng đã sắp kết thúc rồi, chốc nữa chú hỏi han một chút tình hình từ Lã lão đi... Sau khi xong việc thì báo cho cháu một tiếng..."
"Ừm...!"
Chuyện liên quan đến tính mạng của con gái, Trần Thiên Huy đương nhiên không dám chậm trễ: "Hạo Vân, cho dù cháu không nói, trong lòng chú vẫn luôn nghĩ tới. Tối nay trở về chú sẽ liên hệ với cha vợ chú."
Hai người trò chuyện bên này, bên kia Vương Thế Phi và Kim Phi cũng đã mở champagne.
Sau buổi chúc mừng đơn giản, Phương Hạo Vân quyết định tới chỗ Tưởng Đại Phát để lật bài ngửa, chính thức tuyên bố tử hình với hắn. Kim Phi giữ chặt cánh tay của Hạo Vân, muốn đi theo cùng, Phương Hạo Vân hơi thoáng do dự rồi cũng đồng ý.
Trần Thiên Huy thì lưu lại để thương nghị với Vương Thế Phi về tình hình buôn bán của hộp đêm hai nhà...
Trên đường, Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trương Mỹ Kỳ, sau một thoáng do dự, hắn kể qua một lượt kế hoạch đối phó với Tưởng Đại Phát của mình ra với cô, muốn nghe ý kiến của cô. Câu trả lời của Trương Mỹ Kỳ vẫn kiên quyết như vậy: "Hạo Vân, không cần phải cố kỵ, chị và hắn đã không còn có dính dáng gì nữa rồi."
Sau khi cắt điện thoại, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lòng rất thoải mái, rất thoải mái...
"Kỳ thực anh hoàn toàn không cần phải hỏi Trương Mỹ Kỳ, cô ấy hiện giờ đã là bạn gái của anh, anh hỏi như vậy, sẽ khiến cho cô ấy nghĩ rằng anh không tín nhiệm cô... hành động của anh thật là ngu xuẩn." Kim Phi thản nhiên nói.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt hơi biến đổi, cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì thấy đúng là như vậy, mình đúng là đã thiếu sót. Kỳ thực vấn đề này, hắn cũng đã hỏi Trương Mỹ Kỳ không phải mới lần đầu.
"Cám ơn lời khuyên của cô...!"
Lời nói của Kim Phi mặc dù có chút khó nghe, nhưng mà thực có đạo lý.
"Chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ... Mấy gã đàn ông thối các anh chỉ biết lấy đàn bà ra làm trò cười... Căn bản là không hiểu được lòng dạ của người phụ nữ." Kim Phi thở phì phì nói: "Giống như là anh đối với tôi ấy... cho tới bây giờ cũng chỉ coi như là đối tượng để phát tiết, trong lòng căn bản là không có địa vị cho tôi..."
"Đủ rồi, đừng trợn mắt ra nữa, khen cô một câu là cô quên luôn mình là ai rồi à... Cô có dám nói rằng cô thực tâm với tôi hay không?" Phương Hạo Vân hỏi lại một câu.
Kim Phi xoay chuyển con ngươi, nói: "Anh dựa vào cái gì mà nói rằng tôi không chân thành với anh... Tôi thực sự đã yêu anh, tôi muốn tốt cho anh, muốn làm bạn gái của anh..." Nói xong, Kim Phi liền chui thẳng vào trong lòng ngực của Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đẩy Kim Phi ra, cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: "Được rồi, thu hồi màn kịch của cô lại đi. Tôi đã sớm nói với cô rồi, chuyện này tôi rõ ràng, cô còn rõ ràng hơn tôi, chúng ta hiện giờ chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi... Tôi thì cần phát tiết, còn cô thì cần đàn ông tới an ủi, chúng ta cũng chỉ vì nhu cầu mà thôi..."
Kim Phi nghe thấy thế, lập tức liền nở nụ cười: "Không sai, anh nói đúng... thì có sao... nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ thực sự yêu anh... Hạo Vân, đến lúc đó anh có tiếp nhận tôi không?"
Theo như điều khoản trong hợp đồng vay nợ, bây giờ công ty địa ốc Thiên Hồng đã thuộc về Phương Hạo Vân.
Trong sâu thẳm nội tâm của Tưởng Đại Phát có một cảm giác bị sỉ nhục nặng nề, người vợ của hắn, sự nghiệp của hắn, tất cả đều bị cùng một thằng đàn ông cướp đi… Phải công nhận cuộc đời này của hắn quá thất bại rồi.
"Phương Hạo Vân, mày quá ác độc… mày muốn ép tao vào đường cùng đây mà…" Tưởng Đại Phát nghiến răng keng kéc rít lên.
"Ông chủ Tưởng, anh nói vậy rất có vấn đề đó nha… Tôi ép anh như thế nào chứ? Hôm nay đi đến bước đường này, hoàn toàn là do anh tự chuốc lấy…" Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười đắc ý nói: "Nếu khi xưa không phải anh đến gây sự với tôi, tôi đâu có muốn trả đũa anh, chỉ có điều anh không đến nỗi quá thê thảm, dù sao hiện nay anh bán hết cổ phiếu vẫn còn vài chục triệu trong tay, số tiền đó đủ để anh duy trì cuộc sống sung túc nửa đời còn lại rồi, con người tôi vẫn còn nhân từ, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận anh đâu…"
"Ác ma!" Tưởng Đại Phát cắn môi bật máu, gào lên: "Mày là một con ác ma, cho dù tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày."
Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười đắc ý trên môi: "Đừng nói với tôi những câu hăm dọa vô bổ như thế nữa. Nói đi, khi nào chúng ta đi làm thủ tục, tôi đã mang theo luôn bản hợp đồng rồi, anh kí tên một cái là xong, những việc còn lại tôi tự biết xử lí." Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa lấy ra một bản hợp đồng đã được soạn thảo sẵn.
Tưởng Đại Phát ngây ngây dại dại đón lấy bản hợp đồng, không thèm xem qua đã kí tên cái rẹt.
Chuyện đã đến nước này, Tưởng Đại Phát đã không còn đường lui, trên thực tế bản hợp đồng kia có kí tên hay không chẳng có ý nghĩa gì, vì chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, đến thời hạn cuối cùng để trả nợ, công ty vẫn sẽ thuộc về Phương Hạo Vân, thôi thì kí tên đại cho xong, bán lại công ty và bị cướp công ty là hai chuyện khác nhau, ít ra vớt vát được chút sỉ diện…
Phương Hạo Vân cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn hình như không ngờ rằng Tưởng Đại Phát lại dễ dàng kí tên chịu thua như thế, vốn dĩ hắn còn tưởng Tưởng Đại Phát sẽ bày trò chống đối trong một thời gian…
"Ông chủ tưởng, quả nhiên xứng đáng là người đàn ông…" Phương Hạo Vân tỏ ra nể phục khí phách của Tưởng Đại Phát, buộc miệng khen một câu.
Nhưng câu nói này lọt vào tai Tưởng Đại Phát lại mang một tầng ý nghĩa khác, theo ý hắn thì Phương Hạo Vân đang cố tình mỉa mai sự bất lực về năng lực đàn ông của hắn.
"Phương Hạo Vân, tôi đã kí tên rồi, mời cậu rời khỏi đây giùm, ngày mai tôi sẽ dọn khỏi công ty…" Tưởng Đại Phát nói giọng đều đều, nhưng ánh mắt đã để lộ tâm trạng của hắn, nội tâm hắn không hề tĩnh lặng như vẻ bề ngoài, giây phát này hắn muốn giết người trút giận, tiếc là hắn không có súng, bằng không hôm nay hắn sẽ chết chung với tên mặt trắng đáng ghét kia rồi.
Một điều đáng tiếc mà Tưởng Đại Phát còn chưa biết, cho dù cầm súng trên tay, hắn cũng tuyệt đối không giết được Phương Hạo Vân đâu.
Vì cho đến hiện nay, Tưởng Đại Phát vẫn chưa hiểu rõ Phương Hạo Vân rốt cuộc là con người lợi hại đến mức nào.
Phương Hạo Vân vừa đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói: "Ông chủ Tưởng, tôi quên mất nói với anh một câu cám ơn, cám ơn anh đã dâng tặng công ty và người vợ cho tôi…"
"Cút!" Tưởng Đại Phát không còn kiềm nén cơn giận được nữa, cầm lấy chiếc máy laptop đặt trên bàn ném mạnh về phía Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt, nhẹ nhàng tóm lấy máy laptop, nói: "Ông chủ Tưởng, những thứ này bây giờ đều đã thuộc về tôi, hy vọng anh biết giữ gìn tài sản của công ty… Sáng sớm ngày mai tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây nữa…"
Sau khi rời khỏi công ty địa ốc Thiên Hồng, lúc này đã khuya lắm rồi, Phương Hạo Vân không muốn quay về đánh thức chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ nên hắn không về khu nhà Lam Tâm, hắn cùng Kim Phi lái xe đến tập đoàn Hồng Tinh.
Sau khi Mặt Sẹo chết, Kim Phi cho làm một căn phòng sang trọng trong phòng làm việc của tập đoàn Hồng Tinh, tiêu chuẩn y như phòng hạng VIP của khách sạn 5 sao Shangri La.
Hai người đóng cửa ngoài lại, bước vào trong phòng ngủ, Kim Phi cởi áo khoác ra, ngún nguẩy nói với Phương Hạo Vân: "Tôi đi tắm cái đã, anh đợi tôi một lát nhé."
Vụ việc hôm nay khiến Kim Phi cảm thấy vô cùng phấn khích, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã bỏ túi hơn 200 triệu, tuy cô cũng giàu có, nhưng kiếm 200 triệu dễ dàng như thế thì đây là lần đầu tiên.
Vì lí do đó, Kim Phi muốn phóng túng một lần cho thỏa mãn mới được.
Còn Phương Hạo Vân giải quyết được tên rắc rối Tưởng Đại Phát, đồng thời cũng rất phấn kích, lúc này hắn thậm chí có ý định xông vào phòng tắm cùng tắm chung với Kim Phi, thế mới thú vị, chỉ là ý nghĩ đó thoảng qua rồi tan biến ngay, đối với loại đàn bà như Kim Phi, hắn chỉ có thỏa mãn dục vọng chứ không có tình yêu…
Hít một hơi sâu, Phương Hạo Vân điều tiết lại nhịp tim, ngồi trên ghế sofa bật ti vi lên xem.
Tất nhiên, lúc này Phương Hạo Vân đang có tâm trí nào mà xem ti vi, trên thực tế hắn chỉ muốn làm việc gì đó giết thời gian, trong lòng hắn vẫn đang canh cánh vụ việc công ty địa ốc Thiên Hồng.
Nếu hắn phán đoán không lầm, sáng sớm ngày mai hắn sẽ nghe được tin Tưởng Đại Phát tự sát, đấy mới là điều hắn muốn thấy nhất, hoặc là không làm, đã làm thì phải dồn kẻ thù vào chỗ chết.
"Phương thiếu gia, đang nghĩ ngợi gì đó… Tôi cảm thấy bây giờ hai chúng ta nên chúc mừng chiến công này mới được…" Đang lúc Phương Hạo Vân tập trung suy nghĩ, Kim Phi mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm bước ra khỏi phòng tắm.