Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 396 : Rất vô sỉ
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
"Đương nhiên…!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Về phía chính phủ thì ông không cần phải lo lắng, sau này ông cứ lo làm việc, nhưng tôi phải nói rõ với ông, sau này tôi chỉ phụ trách giúp đỡ ông thôi, còn về việc nên làm như thế nào, thì đó là chuyện của ông, ông đừng có hy vọng là tôi sẽ giúp ông từ đầu đến cuối…"
Gật đầu, ánh mắt Kim Gia bỗng sáng lên, hỏi: "Cậu có thể cho tôi sự giúp đỡ lớn đến cỡ nào ?"
"Vậy thì phải xem ông có yêu cầu cao đến cỡ nào, xem ông có thể nhẫn nại đến đâu ?" Phương Hạo Vân cười nhìn Kim Gia, nói: "Tôi có thể hứa với ông rằng, điều to lớn nhất tôi có thể cho ông là…"
Nghe Phương Hạo Vân nói xong, ánh mắt Kim Gia như nhảy cẫng lên, hắn chăm chú nhìn Phương Hạo Vân, nhìn hắn đến nỗi không chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Phương thiếu gia, nếu những gì cậu nói hôm nay đều là thật, thì tôi có thể suy nghĩ lời đề nghị của cậu, rời khỏi nhà họ Tần…
Phản ứng của Kim Gia, hoàn toàn nằm trong sự suy đoán của Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân đã đề ra một điều có sức hấp dẫn lớn như vậy, nếu ông ta không động lòng, thì đã sớm trở thành thánh nhân rồi, đâu cần phải lăn lộn trong giang hồ làm gì.
"Những gì Phương Hạo Vân này nói, trước giờ đều thực hiện cả…!" Phương Hạo Vân nghiêm túc trả lời.
Nhìn vẻ mặt không hề có chút đùa cợt của Phương Hạo Vân, đối với những lời hắn nói Kim Gia cũng đã tin phần nào, tiếp theo đó, ông vẫn cần phải bàn bạc thêm về một số điều kiện.
Kim Gia biết, sở dĩ Phương Hạo Vân tìm đến mình, chắc chắn là vì xem trọng tài năng của mình, kẻ sĩ sẽ chết vì tri kỷ, nếu Phương Hạo Vân đã xem trọng ông như thế, lại dám vì ông mà tạo nên một sân khấu lớn hơn, đương nhiên ông phải bỏ công sức cho hắn, bây giờ Kim Gia là người trên người rồi, cũng không thể để mình thiệt thòi quá.
Hắn phải làm cho rõ cái chức phó tổng trong tương lai là như thế nào, rốt cuộc sẽ có quyền hạn tự do đến bao nhiêu. Nói cách khác, ông phải giành được quyền lợi lớn nhất vì bản thân ông.
Ra giang hồ, ai mà chẳng phải vì lợi ích chứ.
"Kim Gia, nếu tôi đoán không lầm, tôi nghĩ chắc ông đang nghĩ rằng không biết quyền hạn và sự tự do sau này của mình như thế nào ?" Phương Hạo Vân cười nói: "Yên tâm đi, cho dù thế nào, thì sau này, tôi và ông cũng có thể bình đẳng mà nói chuyện với nhau được, tôi sẽ không xem ông như là nô tài đâu. Mà ông cũng không cần xem tôi như là chủ nhân vậy... chúng ta đều là cùng nhau hợp tác, cùng nhau thắng lợi..."
"Cùng thắng lợi ? Cùng hợp tác ?"
Kim Gia có chút kích động, ông liền hỏi thêm: "Có thật không ?"
Ý của Phương Hạo Vân ông hiểu rất rõ, tôi không chủ động dụ dỗ, là cô ấy tự dâng lên miệng, vậy thì tôi sẽ không khách sáo...
Kim Gia trong lòng hơi tức, nhưng cũng không tiện nói ra, nếu như thế, ông chỉ đành tự trách em gái mình, chứ không phải trách Phương Hạo Vân. "Uhm, tôi biết...!"
Kim Gia vô cùng buồn bực mà gật đầu.
Sau khi tạm biệt Kim Gia, Phương Hạo Vân lái xe trở về tổng bộ của tập đoàn Đằng Phi, điều khiến hắn ngạc nhiên, chính là Trương Mỹ Kỳ đang ở trong phòng làm việc chờ hắn, mặc một bộ đồ công sở màu đen, khiến thân hình đẹp tuyệt diệu lung linh ấy hiện rõ hơn, đôi vớ da màu đen càng khiến chân cô gợi cảm hơn.
Thấy Phương Hạo Vân cứ chăm chú nhìn mình, trong lòng Trương Mỹ Kỳ cảm thấy ngọt ngào, có thể hấp dẫn được ánh mắt của Phương Hạo Vân, là một chuyện đáng để tự hào.
"Sao nào ? Chị có đẹp không ?" Trương Mỹ Kỳ cười yểu điệu, ưỡn mông ưỡn ngực, xoay một vòng trước mặt Phương Hạo Vân, cố tình hỏi.
"Đương nhiên là đẹp..." Phương Hạo Vân khen một câu từ tận đáy lòng. Thân hình của chị Mỹ Kỳ có sự chín mùi của thục nữ, cũng có vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, hai điều này tồn tại với nhau, vô cùng hấp dẫn, hắn rất vui vì mình đã tìm được một vật báu trong nhân gian như vậy... đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là chị ấy rất đảm đang, không những đảm đang trên giường, mà ở công ty cũng rất đảm đang...
"Tại em mà chị ướt hết rồi..." Trong phòng làm việc không có người, nên Trương Mỹ Kỳ nói chuyện cũng rất to gan, cô cười một cái, trong mắt đầy hạnh phúc và kiêu ngạo.
"Chị Mỹ Kỳ, chị qua đây là để đợi em về chung à ?" Từ khi tập đoàn Đằng Phi được thành lập, đây là lần đầu tiền Trương Mỹ Kỳ đến đây.
"Uhm...!"
Trương Mỹ Kỳ gật đầu, liền nói tiếp: "Chị nhận được điện thoại của Mai Nhi, em ấy muốn mời chúng ta qua nhà làm khách... Hạo Vân, ý của chị là, tìm thời gian rảnh, chị và em, còn Kỳ nữa cùng nhau qua đó nhé... Từ lần trước Mai Nhi về nhà, đến cả người của em ấy chị cũng chưa thấy nữa..."
Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, liền hiểu ra ngay, nhất định là Mai Nhi sợ mình sẽ không đến, nên đã kéo luôn cả Kỳ và chị Mỹ Kỳ xuống nước.
"Dạo gần đây em rất bận, nên bây giờ em cũng không thể trả lời cho chị ngay được... Vậy đi, vừa đi vừa nói nhé, nếu mấy hôm này em có thể rảnh được một chút, thì chúng ta cùng đi." Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười ám muội, nhìn vào đôi mắt to của Trương Mỹ Kỳ nói: "Chị Mỹ Kỳ, khó khăn lắm chị mới đến công ty em một chuyến, hay chúng ta làm chút chuyện đi ?"