Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 397 : Nhặt được chiếc nhẫn kim cương của bà chị

Ngày đăng: 02:18 19/04/20




Từ ánh mắt của Phương Hạo Vân Trương Mỹ Kỳ đã nhìn ra được những suy nghĩ của hắn, nhưng cô vẫn cố tình giả ngây ngô, mặt đầy ngỡ ngàng hỏi: "Thế em nói xem, chúng ta nên làm gì nào ?"



"Thì làm chuyện mà chị muốn làm..."



Vì công việc quá bận rộn, hai người họ cũng đã một khoảng thời gian không được ngày ngày cũng được làm như lúc trước nữa, Phương Hạo Vân tin rằng, cái hắn muốn, Trương Mỹ Kỳ chắc chắn cũng muốn. Có một số chuyện, tâm lý của đàn ông và đàn bà thật ra là giống nhau, huống chi, cái tuổi của Trương Mỹ Kỳ cũng đang ở cái độ tuổi như hùm như hổ, không muốn mới lạ...



Trong lúc nói chuyện, Phương Hạo Vân đã bước đến gần hơn, đẩy chị Mỹ Kỳ nằm trên bàn làm việc, tay hắn cứ không ngừng xoay tròn trên đùi cô.



Trương Mỹ Kỳ khẽ rên nhẹ một tiếng, rồi đẩy hắn ra, chỉ vào phòng thư giãn bên trong phòng làm việc, nói: "Đi tắm cái đi... em cũng đã hai ngày không tắm rồi..."



Phương Hạo Vân cười thẹn thùng, những gì chị Mỹ Kỳ nói đều là thật, đúng là hắn đã có hai ngày không tắm rồi, trên cơ thể quả là có chút mùi mồ hôi. Không phải tại hắn lười đâu, chỉ vì hắn quá bận thôi.



"Tắm chung nha ?"



Phương Hạo Vân đã bước được vài bước, đột nhiên quay lại hỏi.



"Trước khi về chị đã tắm qua rồi..." Trương Mỹ Kỳ trả lời lại, sau đó cũng đi theo Phương Hạo Vân vào bên trong. Tuy nói là phòng thư giãn, nhưng thật ra cũng được trang trí rất sang trọng, hoàn toàn là một căn phòng độc lập, đối diện với sofa chính là ban công, hiệu quả ánh sáng cũng không tệ, cảm giác rất dễ chịu.



Đợi khi Phương Hạo Vân tắm xong bước ra, Trương Mỹ Kỳ đã thay bộ công sở thành một bộ đồ ngủ... đồng thời, cô cũng đã lấy ra một chiếc áo ngủ bằng tơ thật dành cho nam đưa cho Phương Hạo Vân: "Chị mua giúp em đấy, em thử xem có vừa không ?"



Phương Hạo Vân đón lấy chiếc áo ngủ rồi mặc lên người, cảm thấy rất vừa vặn.



Đột nhiên, hắn bước đến bên tủ áo, mở ra xem, vốn là một tủ áo trống không bây giờ quả nhiên đã bị nhét đầy quần áo vào. Có đồ nam, có đồ nữ... vớ, nội y, quần lót, nói chung cái gì cần có đều đã có đủ. Không cần nghi ngờ nữa. Những cái này đều là kiệt tác của Trương Mỹ Kỳ...



"Chị Mỹ Kỳ, chị thật là ?" Phương Hạo Vân mở miệng ra, tỏ vẻ kinh ngạc.



Trương Mỹ Kỳ đẹp mông lung, nhìn Phương Hạo Vân với ánh mắt chan chứa tình yêu thương, trên khuôn mặt thon nhỏ có chút thẹn thùng, giải thích nói: "Hạo Vân, chị chỉ muốn có một chỗ chỉ thuộc về em và chị thôi..."



Nói đến đây, cô chủ động ôm lấy cơ thể của Phương Hạo Vân, chiếc môi anh đào khẽ cắn vào tai hắn, thì thầm nói: "Mỗi lần có mặt Kỳ, chị đều cảm thấy chúng ta như đang vụng trộm vậy... chị nghĩ... hôm nay Kỳ sẽ không đến đây, chị muốn em hoàn toàn thuộc về chị một lần..."




Phương Hạo Vân muốn nhân lúc trả lại nhẫn, tiện thể thăm dò luôn chuyện hắn sẽ sinh con với chị Mỹ Kỳ đã bàn đến đâu rồi. Đã mấy hôm rồi, cũng chẳng biết bà chị đã nói với mẹ chưa… còn cái việc bị nhìn trộm lúc nãy, hắn không dự tính sẽ tìm hiểu thêm nữa… dù gì thì bà chị cũng đã sớm biết mối quan hệ giữa hắn và chị Mỹ Kỳ rồi, thấy thì cũng đã thấy rồi, chẳng có gì phải căng thẳng cả…



"Uhm…!"



Việc liên quan đến hạnh phúc và tương lai của mình, nên Trương Mỹ Kỳ cũng không hề ngăn cản, chỉ hy vọng chuyện này mau chóng có kết quả, thì mình cũng còn chút hy vọng.



Trương Mỹ Kỳ không quan tâm đến chuyện danh phận, cô có thể làm tình nhân cả đời cũng được, nhưng cô mong sau này về già sẽ có chỗ nương tựa, cho nên việc có thể sinh con với Phương Hạo Vân hay không, đối với cô mà nói là một việc rất quan trọng.



"Chị Mỹ Kỳ, chị yên tâm đi, hãy tin em, chuyện này sẽ mau chóng có kết quả thôi…" Phương Hạo Vân nhìn ra được vẻ căng thẳng của Trương Mỹ Kỳ, bèn nhỏ nhẹ an ủi.



"Uhm…!"



Trương Mỹ Kỳ gật đầu, tràn đầy lòng tin đối với Phương Hạo Vân, đồng thời cùng tràn đầy tự tin về tương lai sau này của mình…



Tập đoàn Đằng Phi cách khu Lam Tâm Hoa Viên không xa lắm, lái xe cũng chỉ mất khoảng 10 phút là đến, đưa Trương Mỹ Kỳ đến tận cổng, Phương Hạo Vân liền quay đầu xe chạy về hướng nhà mình.



Trên đường đi, đột nhiên Thiên Phạt rung động mãnh liệt, đồng thời, một cảm giác sợ hãi rất lớn từ trong đáy tim Phương Hạo Vân dâng lên.



"Hilton ?"



Đột nhiên trong đầu Phương Hạo Vân hiện ra tên của một người.



Do dự một lúc, Phương Hạo Vân lại lần nữa quay đầu xe, lái xe chạy ra phía ngoại ô, trên đường đi, hắn cảm thấy cái cảm giác nguy hiểm đó càng lúc càng mạnh mẽ hơn, càng lúc càng rõ hơn…



Hắn đoán chừng nếu mình không lầm, hết 8 đến 9 phần đó chính là Hilton, chỉ là hắn có chút tò mò, theo như dì Bạch nói, Thiên Đạo đã hủy bỏ việc truy sát mình rồi, rốt cuộc hành động này của Hilton là có mục đích gì ? Cũng có thể là, người đang theo đuổi mình không phải là Hilton ?



Sau khi lái xe ra khỏi thành phố và chạy thêm 30 phút nữa ở vùng ngoại ô, chạy thẳng đến một bãi đất hoang, Phương Hạo Vân mới ngừng xe. Bước xuống xe, hắn đứng tựa người vào xe, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trười đầy sao, nói nhạt: "Chạy theo xe lâu như vậy, chắc ông cũng đã mệt... Hilton, ra đây đi ?"