Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 426 : Dâng hiến

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




Phương Hạo Vân không phải kẻ ngốc, tất nhiên hắn biết Tạ Mai Nhi lúc này ngỏ ý bảo hắn ở lại là mang ý nghĩa gì…



Hắn là một người đàn ông bình thường, hơn nữa được Tạ Mai Nhi tác động, tác dụng phụ của Thiên phạt đã hừng hừng nổi dậy, tuy vẫn trong tầm kiểm soát nhưng đã ít nhiều trỗi dậy dục vọng.



Chỉ có điều hiện nay hắn đã đấu tranh tư tưởng, nên ở lại hay là kiên quyết rời khỏi?



Nếu ở lại, chắc chắn sẽ có một màn diễm phúc đến với hắn, nhưng… hắn không biết làm vậy có ý nghĩa gì đối với chị Mai, hạnh phúc hay ác mộng?



Rời khỏi ư? Chắc chắn sẽ tổn thương chị Mai… Hơn nữa hắn còn có một cách nghĩ khác, nếu xảy ra quan hệ với chị Mai, sau này chị ấy sẽ tận tâm tận lực làm việc cho hắn hơn…



Nếu đổi lại là trước kia, Phương Hạo Vân sẽ không có suy nghĩ đó, nhưng bây giờ mục tiêu của hắn là làm kẻ mạnh tuyệt đối, nên không thể nhân từ hoài được, hắn cần sự phục tùng tuyệt đối, mà giờ đây cơ hội đang bày ra trước mắt.



Cơ hội này do Tạ Mai Nhi chủ động đề ra. Nghĩ kĩ hơn, Phương Hạo Vân không phải hoàn toàn không có tình ý gì với Tạ Mai Nhi, hắn chỉ lo lắng có quá nhiều cô gái vây quanh sẽ không thể mang lại hạnh phúc hết cho họ.



Hôm nay, nút thắt tâm lí này đã được xóa bỏ. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng trong đêm đen thanh vắng, chuyện gì nên xảy ra cứ để nó xảy ra…



"Hạo Vân, ôm chặt lấy chị đi…" Tạ Mai Nhi nũng nịu yêu cầu, dựa sát người vào lòng Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân không hề từ chối, vòng tay ôm lấy tấm thân mỹ miều ấy.



"Hạo Vân, có câu này chị giấu kín trong lòng lâu lắm rồi… Hôm nay, chị quyết định nói ra. Chị yêu em… chị yêu em say đắm…" Dưới cơn kích tình, Tạ Mai Nhi gan góc hơn nhiều nói ra điều sâu thẳm trong trái tim. Câu nói tương tự thật ra cô đã từng nói với Phương Hạo Vân lúc chia tay ở bến xe, nhưng lần này khác hoàn toàn, lần này đã phản ánh suy nghĩ thực tâm của cô hơn.



Phương Hạo Vân ôm lấy chiếc eo thon của Tạ Mai Nhi, thỏ thẻ bên tai: "Chị Mai, em biết chứ, thật ra em đã sớm biết rồi, chỉ là em…"



"Hạo Vân, em không cần nói gì cả…" Tạ Mai Nhi ngắt lời hắn, dịu dàng nói: "Đêm nay chị sẽ thuộc về em…"



Toàn thân Tạ Mai Nhi mềm nhũn không còn chút sức lực, đưa lưỡi liếm môi quyến rũ, nheo mắt: "Hạo Vân, mặc cho sau này có xảy ra chuyện gì, đêm nay chị muốn trao cho em tất cả, hãy yêu chị đi…"




Tạ Mai Nhi lập tức ngưng nước mắt: "Hạo Vân, em đi khỏi… chính là vì đi tìm canh gà cho chị?"



"Uhm!"



Tạ Mai Nhi đưa tay lên lau sạch nước mắt, cảm thấy trái tim lạnh giá được sưởi ấm, mỉm cười hạnh phúc, nũng nịu: "Hạo Vân, em qua đây đưa chị uống nào?"



"Vâng!" Phương Hạo Vân đóng cửa lại, bước tới ngồi trên cạnh giường, cẩn thận múc từng thìa thổi nhẹ cho nguội rồi mới cho Tạ Mai Nhi uống.



Tạ Mai Nhi thẹn thùng uống từng thìa canh, đây là món canh gà ngon nhất từ trước đến nay cô được thưởng thức.



"Chị Mai, chị nằm nghỉ một chút đi, em đi rửa chén…" Phải mất nửa tiếng sau, chén canh mới uống cạn, Tạ Mai Nhi tiếc nuối muốn tận hưởng cảm giác đó hoài.



"Đợi đã!" Tạ Mai Nhi đột nhiên hôn một cái lên môi Phương Hạo Vân: "Được rồi, em đi đi…"



Phương Hạo Vân cười hi hí, quay lưng bước ra ngoài.



Nhìn theo bóng lưng của Hạo Vân, Tạ Mai Nhi lại rơi nước mắt, buồn bã thốt lên: "Hạo Vân, chị hối hận rồi…"



Chỉ một lúc sau, Phương Hạo Vân đã rửa chén xong quay lại, hắn cười hí hí hỏi: "Chị Mai, có thể bước xuống đất tự đi không?"



Tạ Mai Nhi đỏ mặt ngoảnh đầu đi nơi khác không trả lời câu hỏi của Hạo Vân.



Hồi lâu sau, cô mới quay lại nhìn vào hắn, ảm đạm nói: "Hạo Vân, chị hối hận rồi… chúng ta không nên có hành động rồ dại đêm qua… chúng ta sai rồi…"