Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 433 : Lòng Phương Hạo Vân rất loạn, rất loạn
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Thanh âm của Đinh Tuyết Nhu dần dần nhỏ đi: "Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy... những gì khác tôi không quan tâm nữa..." Trong ánh mắt cô tràn đầy chờ mong và hi vọng, rồi lại tràn ngập cô đơn, bởi vì cô rất rõ ràng, nhân sinh là không thể lật lại.
"Có lẽ, sự trả giá của cô hẳn là sẽ được khoan dung?" Lòng Phương Hạo Vân rối loạn.
"Quên đi, không nói cái này nữa... trên đời này không có sự hối hận, cái gì đã qua thì qua rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa... chỉ hi vọng sự sám hối của tôi có thể được ông trời hiểu cho." Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nở một nụ cười.
Vương Hà và bác sĩ Đỗ thấy hai người đi ra, vội vàng tới đón.
Bác sĩ Đỗ giành hỏi: "Đinh tiểu thư, cô có quyết định phối hợp trị liệu không?"
"Uhm!"
Đinh Tuyết Nhu liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, lại nhìn bác sĩ Đỗ cười nói: "Từ ngày mai tôi sẽ phối hợp với sự trị liệu của ông, có điều tôi có điều muốn hỏi, sau khi trị liệu bằng hóa chất, tóc của tôi sẽ không mọc lại sao?"
"Chuyện này..."
Bác sĩ Đỗ cẩn thận suy nghĩ rồi thản nhiên nói: "Về lí thuyết mà nói thì sau khi trị liệu bằng hóa chất đầu sẽ bị trọc, còn có thể xuất hiện thêm một số tác dụng phụ... nhưng mà theo kinh nghiệm lâm sàng mà nói, cũng không phải ai cũng bị trọc đầu, nói cách khác, cho dù có phải cạo đầu, tương lai khi bệnh tình khỏi hẳn, tóc sẽ lại mọc dài ra, cho nên tôi cảm thấy rằng, Đinh tiểu thư cô hoàn toàn không phải lo về điều này..."
Phương Hạo Vân cũng ở một bên nói: "Tuyết Nhu, sức khỏe là quan trọng nhất..."
" Được rồi...!"
Đinh Tuyết Nhu thản nhiên cười: "Nếu tôi cũng đã quyết định thì không còn gì phải sợ nữa, bác sĩ Đỗ ông chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu trị liệu."
Vương Hà nghe Đinh Tuyết Nhu nói như vậy, trong lòng liền bình thường trở lại... Đồng thời, cô cũng chú ý tới một chi tiết, quan hệ của Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu hình như có đột phá. Lúc trước, Phương Hạo Vân luôn xưng hô Đinh tiểu thư lạnh như băng, mà giờ lại gọi cô là Tuyết Nhu...
Có nội tình à?
" Chị Hà, em muốn ra ngoài với Hạo Vân một chút, chị cứ làm việc của chị đi, không cần quan tâm đến em đâu..." Trong khoảng thời gian này Vương Hà luôn quan tâm đến Đinh Tuyết Nhu, cho nên đã nghỉ công tác vài ngày, Đinh Tuyết Nhu biết, trong lòng Vương Hà nhất định đang rất sốt ruột.
" Được rồi!"
" Hạo Vân, anh..." Nước mắt của Đinh Tuyết Nhu lập tức biến mất không thấy, thay vào đó là một tia kinh hỉ... Phương Hạo Vân nói như vậy, dường như đã rõ ràng một vài vấn đề.
Phương Hạo Vân cố ý lảng tránh, hắn nói với Đinh Tuyết Nhu: "Tuyết Nhu, sáng mai tôi phải xuất phát... hiện giờ thời gian không còn sớm, như vậy đi, tôi đưa cô trở về phòng... nhiều nhất là trong vòng một tuần, tôi sẽ trở về, đến lúc đó tôi sẽ đến thăm cô ngay."
"Được rồi!"
Có thể có kết cục như vậy, đối với Đinh Tuyết Nhu mà nói cũng xem như không tồi. Tới lúc này, cô đã tám phần nắm chắc về thân phận của Phương Hạo Vân.
Có thể nói rằng, hắn chính là anh ấy.
Chính là không biết anh ấy còn đang oán hận mình, hay là có ẩn tình gì khác, cho nên vẫn không chịu thừa nhận.
Bác sĩ Đỗ và y tá đều ở đây, Phương Hạo Vân giao Đinh Tuyết Nhu cho bọn họ rồi rời đi. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Ngay khi hắn vừa ra cửa, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên đuổi theo: "Hạo Vân, anh thật sự phải sinh con với Trương Mỹ Kỳ sao?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng hơi hơi chấn động, hắn chậm rãi quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Là thật..."
"Vì sao, vì sao lại như vậy?" Đinh Tuyết Nhu lại rơi lệ đầy mặt.
"Sáu năm thời gian, đủ để thay đổi hết thảy... Bảo trọng... còn sống mới còn hi vọng..." Lưu lại những lời này, Phương Hạo Vân liền bước ra cửa.
Đinh Tuyết Nhu khóc không ra tiếng... có điều cô oán trời oán đất, oán chính mình, lại không thể oán hận Phương Hạo Vân. Dù sao, năm đó là cô làm hắn thương tổn, tuy rằng cô là do bất đắc dĩ, tuy rằng cô không cố tình, nhưng mà tổn thương là chân thật.
Đi trên đường cái, lòng Phương Hạo Vân loạn, rất loạn.
Hắn không muốn về nhà, chỉ muốn bước đi trên đường cái... cho tới khi tâm tình bình tĩnh.
Chút bất tri bất giác, hắn liền đi tới chỗ dì Bạch... có lẽ ở sâu trong nội tâm của hắn, nơi này là bến cảng cho hắn tránh bão.