Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 434 : Hành động trong rừng

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




Dì Bạch đối với việc Hạo Vân tới dường như có hơi ngoài ý muốn, vốn bọn họ hẹn nhau sáng mai gặp mặt, sau đó cô phái người đưa hắn tới chỗ khu rừng nơi Trần Thanh Thanh chấp hành nhiệm vụ.



" Hạo Vân, lòng con rối loạn..." Dì Bạch chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra trạng thái của Hạo Vân.



Phương Hạo Vân gật gật đầu thản nhiên nói: "Dì, lòng con thực rất loạn... con không biết nên làm gì bây giờ."



"Là bởi vì Đinh Tuyết Nhu?" Dì Bạch mở miệng ra là nói ngay trọng điểm.



Phương Hạo Vân hơi sửng sốt: "Sao dì lại biết... đúng rồi, cô ấy bị máu trắng, dì biết chưa? Dì, con biết y thuật của dì cao siêu, dì có thể chữa được không?"



" Không được!"



Dì Bạch đi tới, nắm tay Hạo Vân dẫn hắn ngồi lên sô pha, chậm rãi nói: "Tình huống của Đinh Tuyết Nhu dì biết trước con một ngày, lúc Vương Hà tìm con khắp nơi thì con đang ở Tây Hải... Mấy ngày nay dì đã cẩn thận nghiên cứu rồi, nếu dùng Đông y thì không thể chữa trị hoàn toàn bệnh máu trắng được... Kỳ thật trị liệu hóa chất của Tây y cũng chỉ làm giảm bớt thống khổ của bệnh nhân mà thôi, nếu muốn giải quyết triệt để thì phải cấy ghép tủy sống. Hạo Vân, dì hỏi con, con có định tha thứ cho cô ấy không?"



"Con không biết!"



Đó là nguyên nhân khiến cho lòng Hạo Vân rất loạn.



Cho dù nói thế nào, Đinh Tuyết Nhu cũng đã cải biến cuộc sống của hắn. Tình yêu năm đó là khắc cốt ghi tâm, cho nên, mối hận đó cũng là khắc cốt ghi tâm.



"Đó là nguyên nhân khiến con rối loạn à?" Dì Bạch chậm rãi nói: "Hạo Vân, tuy rằng ngoài miệng con không thừa hận, nhưng mà theo ý dì, con đã tha thứ cho cô ấy rồi, nếu không thì lòng con cũng sẽ không loạn đâu..."



" Như vậy đi, sau khi con cứu được Thanh Thanh trở về thì đi nước Anh một chuyến đi, con tiếp xúc với Đinh gia... nghĩ biện pháp để cho cha con họ Đinh đi thử tủy. Dì đã tra rồi, trong phạm vi toàn thế giới không có tủy phù hợp với Tuyết Nhu đâu..." Dì Bạch chậm rãi nói.



" Đúng rồi dì Bạch, ở đây con có một phương thuốc, dì xem xem có dùng được không?" Phương Hạo Vân lấy ra phương thuốc của bác sĩ Đỗ.



Dì Bạch chỉ nhìn lướt qua đã xé luôn phương thuốc đó đi: "Hoang đường... thứ thuốc hổ lang này sao có thể để Tuyết Nhu dùng... lang băm à..."



Phương Hạo Vân thấy thế không khỏi âm thầm kêu may, nếu không phải dì Bạch là thánh thủ Trung y thì đề nghị của bác sĩ Đỗ có thể đã hại chết Tuyết Nhu rồi.
"Ha ha!"



Hác San San mỉm cười nói: "Hình như là có đạo lý này!"



"Trong rừng cây luôn tràn ngập nguy cơ, ngay cả sâu, chim chóc cũng không ngoại lệ..." Trần Thanh Thanh chớp chớp mắt nhìn lên những chú chim trên cành cây, chỉ thấy con chim tung cánh mấy cái, một vài giọt sương trên lá cây liền rơi xuống. Dưới ánh mặt trời yếu ớt ánh lên đầy màu sắc.



"Đẹp quá!"



Trong rừng đương nhiên là nguy hiểm, nhưng cũng có mặt xinh đẹp của nó.



"Gu... gu...!"



Cách đó không đột nhiên vọng tới tiếng chim hót, Hác San San sắc mặt căng thẳng, thấp giọng nói: "Thanh Thanh, đại đội trưởng phát tín hiệu, bảo chúng ta dựa theo kế hoạch tới khu số 3 tập kết..."



"Ừm, chúng ta đi...!"



Trần Thanh Thanh đáp ứng, liền tiến về phía Đông Nam, Hác San San đi sát phía sau cô, tốc độ hai người không nhanh không chậm, có điều người ngoài nhìn vào thì thấy hai người như là đang bay vậy.



Đại khái là khoảng một tiếng, hai người tới tập kết ở địa điểm số 3 sớm hai mươi phút, tìm một chỗ bí mật ẩn náu, cẩn thận đánh giá tình hình bốn phía.



" Thanh Thanh, chúng ta đến sớm à, đại đội trưởng bọn họ còn chưa tới?" Vẻ mặt Hác San San rõ ràng là có vài phần tự hào, có thể đến sớm hơn những nam binh kia hai mươi phút, đối với cô mà nói chính là một chuyện đáng tự hào.



" San San... đây là địa điểm mai phục, cho nên tôi lo rằng kẻ địch cũng sẽ đến sớm... từ hiện giờ, chúng ta sẽ tiến vào trạng thái đề phòng." Trần Thanh Thanh dặn dò một tiếng, lập tức liền cẩn thận quan sát đích tình chung quanh.



Ước chừng qua mười phút, các đồng đội ở các nơi cũng đã lần lượt tới vị trí chỉ định. Trong bộ đàm truyền tới tiếng của Hà Trác Tiếu: "Thanh Thanh, chúc mừng các cô, các cô là người đầu tiên tới vị trí tập kích, căn cứ theo nguyên tắc, thành tích của các cô sẽ được tăng lên..."



Hác San San vui vẻ nói: "Cám ơn đội trưởng."