Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 470 : Kiểm duyệt

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




"Đến nước Anh ?" Trần Thiên Huy hơi có chút ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: "Hạo Vân, con đến nước Anh làm gì… chẳng lẽ con định đầu tư dự án nào ở nước Anh sao ? Hiện giờ bên Châu Âu vẫn đang còn trong nguy cơ tiền tệ, chú không tán thành việc ra nước ngoài đầu tư…"



"Chú Trần, chú hiểu lầm rồi…!" Phương Hạo Vân cười giải thích nói: "Con đến nước Anh hoàn toàn không liên quan gì đến việc làm ăn, con đi để tìm người… chắc nhiều nhất cũng là một tuần, rồi con sẽ quay về."



"Là vậy à… có cần chú sắp xếp dùm cho con không ?" Trần Thiên Huy quan tâm hỏi.



"Không cần…!"



Phương Hạo Vân cười nói: "Dì Bạch đã sắp xếp cho con xong hết rồi, chú không cần phải lo lắng cho con đâu."



"Dì Bạch…" Trần Thiên Huy gật đầu: "Đúng rồi, sao chú có thể quên một người có tay mắt khắp thiên hạ như dì Bạch chứ… có dì ấy sắp xếp cho con, thì chú yên tâm rồi."



"Đúng rồi chú Trần, bây giờ chú có bận gì không ? Nếu không bận gì, thì hãy cùng con đi một chuyến đến ký túc xá nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng, chiều mai con phải đi rồi, trước khi đi, con muốn đến thăm anh em nhà họ Vương."



"Được, bây giờ đi luôn…!"



Trần Thiên Huy cười nói: "Hạo Vân, nhắc đến anh em nhà họ Vương chú không thể không khen con, lần này con đúng là đã nhặt được bảo bối, kỹ thuật súng giới và chiến đấu của những người này đều thuộc loại bậc nhất, nếu huấn luyện cho tốt, ngày tháng sau này, sẽ là thực lực lớn mạnh của mình… đúng rồi, người anh em tên Bạch Quý cũng là thuộc hạ của dì Bạch sao, người này đúng là rất đáng để khâm phục, một con sư tử đá nặng đến ngàn cân, mà chỉ dùng một tay đã nâng lên được… Hạo Vân, bây giờ chú lại càng cảm thấy hiếu kỳ đối với con, và cả dì Bạch của con hơn nữa, có lúc chú nghĩ, rốt cuộc thì hai người là người như thế nào ?"



Người nói vô tình, nhưng người nghe lại có ý.



Phương Hạo Vân khẽ giật mình, giả vờ cười nói: "Thì con chính là con… chú Trần, chẳng lẽ chú cảm thấy trên người con còn có bí mật gì sao ?"



"Ha ha…!"



Ánh mắt Trần Thiên Huy có chút gian xảo, cười nói: "Chú không có nghĩ vậy… dù gì thì, chú vẫn cảm thấy con là một người bạn đáng tin cậy…"



"Người bạn… chú Trần… có câu nói này của chú, con đã cảm thấy mãn nguyện rồi…" Phương Hạo Vân cười nói: "Nhưng giữa chúng ta cũng không thể loạn trật tự trước sau được, để chị Thanh Thanh khỏi phải lời ra tiếng vào…"



Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến con gái mình, Trần Thiên Huy bèn nhân cơ hội nói luôn sang chuyện khác, đanh giọng hỏi: "Hạo Vân, con nói thật với chú đi, con và Thanh Thanh tiếp xúc với nhau, rốt cuộc là có phát sinh mâu thuẫn gì không ? Từ khi Thanh Thanh trở về, thì đã buồn bã không vui… cũng vừa mấy hôm trước thôi, mới có tinh thần mà tiếp quản chuyện làm ăn ở công ty đầu tư của chú Trần… chú và dì Lã con cảm thấy, có phải là lúc ở trong cánh rừng, hai con đã xảy ra chuyện gì không vui không?"



"Chú Trần, quả thật là không có, trừ khi là chú vẫn không tin con…" Chuyện trị thương trong cánh rừng này, Phương Hạo Vân đâu dám nói, nếu để Trần Thiên Huy biết được mình đã rờ vào bông hoa yêu quý của ổng, chỉ có trời mới biết ổng sẽ có những phản ứng gì.



Phương Hạo Vân đoán là mấy ngày này Trần Thanh Thanh không được vui, chắc cũng là không vui vì tình.




Vương Đại Ngưu xấu hổ nói: "Phương thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi đều là đám thô lỗ, không có văn hóa, không hiểu lễ nghĩa, suýt tý nữa là lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi... nhưng Phương thiếu gia xin cậu hãy yên tâm, chuyện như thế, sau này sẽ không xảy ra nữa..."



"Sẽ không xảy ra nữa...!"



Mọi người lại lần nữa đồng thanh hô to.



Phương Hạo Vân huơ huơ tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng, nói: "Các anh em, những cái khác tôi không cần phải nói nhiều nữa, tôi chỉ nói một câu, nếu tôi đã dẫn mọi người từ trong rừng ra đây, vậy thì tôi nhất định sẽ cho lo cho các anh em đến cùng... ngoài ra tôi phải nói thêm một câu nữa, thời gian này, tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho các anh gặp mặt người nhà, người thân của mình... nhưng trước khi tôi vẫn chưa sắp xếp xong, mong là các anh em có thể nhẫn nại chờ đợi đừng nóng vội, chuyên tâm ở đây mà làm việc... yêu cầu này của tôi, mọi người có làm được không ?"



"Được...!"



Tiếng hô vang lên khắp nơi.



Phương Hạo Vân hài lòng gật đầu, nói: "Các anh em đều là những hảo hán, tôi tin rằng những lời mà mọi người đã nói chắc chắn sẽ làm được... Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu trong số các anh em có ai không phục, làm ra những chuyện hại người hại mình, thì đừng trách tôi trở mặt..."



"Tôn chỉ của tôi chính là có công phải thưởng, có tội phải phạt..." Câu này của Phương Hạo Vân đã được hắn dùng chân khí nội gia để phát ra, âm thanh tuy không lớn, nhưng có thể truyền đến tai của mỗi người một cách rõ ràng, thậm chí vào cả tim.



Mọi người lại một lần nữa đồng thanh hoan hô: "Tận trung, tận trung..."



Phương Hạo Vân lại huơ tay: "Được rồi, tôi đến là để thăm mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi... một tuần sau, tôi mong có thể thấy mọi người chấp hành kỷ luật nghiêm chỉnh..."



"Chú Trần, chúng ta đi thôi..." Tổng thể mà nói, kiểm duyệt hôm nay, Phương Hạo Vân vẫn cảm thấy khá hài lòng.



Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy rời khỏi rồi, việc huấn luyện lại được tiếp tục.



Nhưng lần này, tinh thần của mọi người đã tốt hơn so với lúc nãy nhiều. Một là, do chứng minh thư của họ đã làm xong, điều này nghĩa là họ đã không còn là ở lậu nữa. Hai là, Phương thiếu gia cũng đã nói rõ, trong tương lai gần, họ có thể gặp mặt người nhà... còn có chuyện nào có thể vui hơn chuyện này chứ. Chỉ với hai tin vui này thôi, mọi người cũng đã cố gắng để luyện tập rồi, vậy mới không phụ tấm ân tình của Phương thiếu gia đối với họ.



Cách ký túc xá nhân viên không xa, Tiểu Điệp và Vương Thế Phi từ một góc khuất bước ra.



"Thế Phi, anh xem đi... anh nghe đi... tên Phương Hạo Vân kia rốt cuộc là người như thế nào... chắc là anh ta muốn tạo phản rồi, tốt nhất là anh nên rời anh ta xa một chút, để tránh bị liên lụy sau này..." Tiểu Điệp tức tối nói.



Vương Thế Phi nhíu mày nói: "Đừng nói bậy... Phương thiếu gia là người thế nào, trong lòng anh hiểu rõ hơn em..."