Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 532 : Tàn sát đẫm máu

Ngày đăng: 02:20 19/04/20




Trên võ đài, trận đấu của Long Du và Bạch Quý càng lúc càng gây cấn, hai người đều dùng thuốc, và đều sắp hết giờ, nhưng mà tác dụng phụ của thuốc bên Long Du quá lớn, hắn cần phải nhanh chóng giải quyết trận đấu, nếu không thì kết cục duy nhất của hắn chính là thua.



Long Du có thể không để ý đến thắng thua của mình, nhưng mà hắn biết rõ thắng thua của mình đại biểu cho cái gì. Nếu làm không tốt, thì lúc này Long gia sẽ té ngã lớn.



So ra mà nói, thì tâm tình của Bạch Quý thoải mái hơn một chút.



Cảm nhận được sự vội vàng của Long Du, ông dường như đã đoán được chuyện gii2 rồi, bắt đầu đánh chắc tay lại, uy lực cũng trở nên lợi hại rất nhiều.



"ẦM!" một tiếng.



Hai người lại va chạm nhau, nhưng tiếng nổ này không giống mấy lần trước, sau khi tiếp đất, Long Du cảm thấy mắt cá chân hơi đau, vội vàng lui về sau mấy bước.



Bạch Quý đương nhiên cũng không tốt hơn, lần này hai người dùng toàn lực mà, không ai dám chậm trễ.



Khóe miệng của Long Du lộ ra một nụ cười hung ác, quơ tay lên, lao vào liều mạng với Bạch Quý, đòn tấn công lần này của Long Du còn khủng khiếp hơn lần trước.



Thời gian không chờ đợi, hắn không thể nào tiếp tục tiêu hao thể lực được nữa.



Thể lực và chân khí của Bạch Quý cũng hao không ít, lúc này ông ta cũng không còn du đấu, không tránh né, mà mạnh mẽ xông lại, nheo mắt lại, tung chưởng trái ra, liều mạng.



Hai người một đấm một chưởng lao vào nhau, đánh đấm túi bụi, do tay chân ma sát với không khí phát ra những tiếng rít, làm cho người xem không khỏi trợn tròn mắt.



Trước khi coi mấy cái phim võ thuật cũng biết cái gọi là công phu, nhưng mà sau khi nhìn thấy được trận chiến trước mắt này, vài tên vệ sĩ của mấy vị đại ca dường như đã biết cái gì mới gọi là công phu. Nhìn người ta đánh như thế, rồi lại nghĩ đến mấy cái chiêu mèo cào của mình, thật sự đúng là đáng hổ thẹn.



Thân thủ của Trần Thiên Huy cũng không tồi, nhưng mà không có luyện qua võ học chính tông, cho nên bây giờ ông không nhìn ra được ai cao ai thấp, có điều ông thấy Phương Hạo Vân rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng liền yên tâm rất nhiều. Chỉ mang tâm lý ngồi xem kịch vui thôi, coi hai người đấu với nhau.



Long Du dùng lực quá sức, dần dần cảm thấy mệt mỏi,



"Đê tiện!



Long Du cố ý nói khích, hy vọng là có thể mượn cơ hội này mà làm thoát khí tức trong người ra, quyết định thi triển chiêu thức mạnh nhất, đánh một chiêu trí mạng với Bạch Quý.
Tần Tử Kiếm hừ lạnh một tiếng, nhìn cái bóng của Long Chiến rời đi, nói :"Cáo già!"



Anji nhận được tín hiệu cũng lập tức phát lệnh tấn công, nhóm người của Tần gia ẩn trong đám người lập tức vọt ra, số lượng lên đến mấy trăm, hơn nữa trong tay còn có vũ khí nóng lạnh đủ loại.



Hiển nhiên là Tần Tử Kiếm lần này muốn chơi thật lớn, muốn xử lý hết đám người của Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy một lần luôn. Hơn nữa, Tần Tử Kiếm cũng đã chuẩn bị hết.



Chuyện này nếu thành công, sẽ không giống như những gì mà hắn nói với Long Chiến, mà kẻ hưởng lợi chỉ có một mình hắn thôi. Hắn đem hết rắc rối đổ lên trên người của Long Chiến, còn kẻ hưởng lợi duy nhất chỉ có Tần gia của hắn.



"Cả một đám không biết sống chết, các anh em hôm nay cứ tùy tiện chém giết đi..." Đối mặt với đám người của Tần gia, đồng chí Nhị Ngưu nhà chúng ta có vẻ khá là giận, trong biết đã rút đao trong tay ra từ lúc nào rồi : "Các anh em của sơn trại Vương gia, thích đao thì chơi đao, yêu súng thì rút súng ra bắn" Nơi này không phải là trong rừng, không có vật che, bọn họ cũng không có công phu như Phương thiếu gia hay giáo quan, cho nên không dùng vũ khí lạnh để choảng nhau.



Đương nhiên, đao là thứ căn bản của hai anh em họ Vương.



Lúc này, trên người bọn họ, lấy đồ chơi trên người ra.



"Không cần giết người..."



Phương Hạo Vân dặn dò : "Chỉ cần làm cho bọn chúng mất sức chiến đấu là được rồi... cố gắng không giết người!" Dù sao cũng đang hợp tác với chính phủ, Phương Hạo Vân không muốn để chết quá nhiều người. Hơn nữa, đám người này chỉ nghe lệnh làm việc thôi, tội không đáng chết.



"Hiểu rồi!"



Vương Đại Ngưu gật đầu, lập tức gào thét kêu anh em ra tay. Khoảng cách xa thì rút súng ra bắn, lao đến gần thì cầm đao chặt tay chặt chân.



Không lâu sau, đám người mà Phương Hạo Vân chuẩn bị trước đó đã lao đến, trong tay cũng đủ loại hàng nóng lạnh, lao vào mà chém giết.



Lúc đầu khi đám người ngoài kia còn chưa tiến vào, thì bên Tần Tử Kiếm vẫn còn chiếm ưu thế về số lượng. Nhưng mà sau khi bên nhóm anh em họ Vương cùng với đám người của Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi hợp lại, thì người của Tần Tử Kiếm liền không thể chống đỡ nổi.



Mặc dù đã có lệnh của Phương Hạo Vân là không được chém giết quá nhiều, nhưng mà tình cảnh bây giờ vô cùng thảm thiết, tiếng kêu la không dứt, máu tươi đổ xuống không ngừng.



Chỉ gần mười phút, cái trang viên xa hoa ấy đã biến thành một địa ngục trần gian, tay rơi, chân rớt nhìn đâu cũng thấy. Đám người của anh em họ Vương sống trong rừng, đã từ từ hòa hợp với tính cách giết người không chớp mắt rồi, hôm nay tuy rằng đã có lệnh của Phương Hạo Vân, nhưng bản chất chém giết của bọn họ vẫn không thể nhịn được. Trong tình huống bất đắc dĩ, bọn họ đành phải chặt tay chặt chân cho đỡ cơn khát máu