Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 540 : Long Phượng

Ngày đăng: 02:20 19/04/20




"Bạch tiên sinh, còn một tin tức, tôi nhất định phải nói cho ông biết...Bào ngư phượng... chính là Hứa Phượng, bà ta đã chết..." Hứa Phượng bị bắt ép phải tiếp khách trong Kím Bích Huy Hoàng, mỗi ngày đều phải làm việc dưới sự ép buộc của thuốc kích dục, mỗi ngày phải tiếp đến bảy tám người, ngày hôm qua, bà ta rốt cục đã bị tắc nghẽn cơ tim do quá hưng phấn, chết dưới háng của đàn ông.



Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Bạch An Viễn thở dài yếu ớt : "Haizzz.... coi như là báo ứng của cô ta..."



"Bạch tiên sinh... nếu đại thù đã được báo, ông có thể an tâm xây dựng sự nghiệp của ông..." Phương Hạo Vân cười nói.



"Đúng vậy!"



Bạch An Viễn gật đầu nghiêm túc, nói rất hùng hồn : "Phương thiếu gia, cậu chờ đi, chỉ cần cậu tin tưởng và ủng hộ tôi, tôi nhất định sẽ vì cậu mà tạo ra một đế quốc kinh doanh..."



"Tôi rất hy vọng..." Phương Hạo Vân cầm lấy tay của Bạch An Viễn.



"Phương thiếu gia... ngày mai nghe nói công ty bảo an sẽ khai trương... tôi muốn đến xem.. thuận tiện chọn vài vệ sĩ, được không?" Bạch An Viễn hỏi.



"Haha, đương nhiên là có thể rồi... ông là tổng giám đốc của tập đoàn, lại là phó tổng của công ty đầu tư, cũng tính là nhân viên cao cấp của Đằng Phi chúng ta, chuyện như vậy, ông đương nhiên có tư cách tham dự rồi. Có điều, những người trong đó ông không cần chọn. Ông có thể là không biết, nhưng tôi đã phái người âm thầm bảo vệ ông rồi... Bạch tiên sinh, ông cứ yên tâm, tôi không phải là nói khoác với ông, nhưng dù là gia tộc Morgan phái người đến ám sát ông, những người do tôi chuẩn bị vẫn có đủ năng lực ngăn cản họ lại..." Phương Hạo Vân tự tin nói.



"Phương thiếu gia, đại ân này không lời nào cảm tạ hết..."



Bạch An Viễn nghe thấy thế, trong lòng lập tức cảm động, nghiêm mặt nói : "An Viễn chịu đại ân của cậu, chỉ có thể dùng lời thề trung thành để báo đáp cậu..."



"Bạch tiên sinh, ông lại khách khí rồi... ông quên tôi thường nói gì sao, giữa chúng ta là có lợi cho nhau, là giúp đỡ lẫn nhau... lời khách khí như vậy, ông đừng nói nữa..." Phương Hạo Vân cười nói.



"Phương thiếu gia, tôi biết cậu là người nhân nghĩa, nhưng mà Bạch An Viễn tôi cũng không phải là loại vong ân phụ nghĩa. Có ân nên báo, đây chính là đạo lý" Bạch An Viễn nghiêm túc nói.



"Haha... Bạch tiên sinh cũng là người có cá tính... Phương Hạo Vân vỗ vai Bạch An Viễn, cười nói : "Bạch tiên sinh, chúng ta cùng nhau cố gắng... tôi thật sự chờ mong, nhìn thấy chúng ta tự tay sáng lập đế quốc kinh doanh..."



"Nhất định, nhất định sẽ có..." Bạch An Viễn đã bị Phương Hạo Vân kích thích tiềm năng rồi.



Ngược lại với sự vui mừng của Phương Hạo Vân và Bạch An Viễn, nhà họ Long bây giờ đang rất là căng thẳng.



Dưới sự yêu cầu của Long Chiến, Long Nhị đã liên hệ với mấy ông quan lớn, chỉ là vừa nghe nói đến chuyện nhà họ Long muốn nhờ bọn họ tạo áp lực với cấp trên, ngay lập tức biến sắc. Người có thái độ tốt thì khéo léo từ chối, còn người không tốt thì trực tiếp cúp điện thoại. Người ta muốn gọi lại thì không thể nào gọi được.



Gọi suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng không thu hoạch được cái gì cả.




Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua, là điện thoại từ nước ngoài, hắn đoán là do Đinh Tuyết Nhu gọi đến.



Hơi bình tĩnh lại một chút, Phương Hạo Vân nhấn nút nghe, trong điện thoại quả nhiên truyền đến giọng nói của Đinh Tuyết Nhu : "Hạo Vân... là em... em nhớ anh... muốn nói chuyện với anh, anh có thời gian không?"



"Đương nhiên là có!"



Phương Hạo Vân vội vàng cười nói : "Anh cũng đang nhớ em, định gọi điện cho em, không ngờ rằng đã bị em giành trước..." Lời này của Phương Hạo Vân là nửa thật nửa giả, nhớ Đinh Tuyết Nhu là thật, nhưng gọi điện thì...



Đinh Tuyết Nhu đương nhiên không biết tâm tư của Phương Hạo Vân, nhưng mà dù lời này là giả, dù bị gạt, nhưng lòng của cô vẫn rất vui vẻ.



"Hạo Vân, em đã thương lượng với bác sĩ, vài ngày nữa sẽ rời khỏi phòng cách ly... đến lúc đó, anh đón em về Hoa Hải được không? Em muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh..." Trong lòng Đinh Tuyết Nhu tràn đầy hy vọng hỏi một câu.



"Tuyết Nhu... anh cũng muốn ở cùng với em... Nhưng mà bây giờ chúng ta nên nghe theo lời của bác sĩ... Như vậy đi, lát nữa anh sẽ liên hệ với bác sĩ Paul, để cho Bạch Nguyệt Thiên thương lượng với bọn họ một chút, nếu quả thật không có vấn đề gì, anh sẽ đón em về..." Phương Hạo Vân hứa.



"Vậy thì quá tốt, một lời đã định..." Đinh Tuyết Nhu vui vẻ nói.



Phương Hạo Vân đang muốn nói gì đó, đột nhiên, Thiên Phạt trong cơ thể phát ra một tia khác thường.



"Tuyết Nhu... hãy nghe anh nó, bây giờ anh có việc phải cúp điện thoại... lát nữa có thời gian anh sẽ gọi cho em... nhớ kỹ, phải tự chăm sóc mình..." Phương Hạo Vân nhỏ giọng nói.



"Hạo Vân, có phải là xảy ra chuyện rồi không?" Trực giác của con gái luôn rất nhạy cảm.



"Yên tâm đi, không có chuyện gì làm khó được anh... từ từ mà nghỉ ngơi..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền cúp điện thoại, xung quanh hắn dường như đang phát ra một mùi nguy hiểm.



Phương Hạo Vân liền quyết định cẩn thận đi tìm chổ phát ra mùi nguy hiểm ấy. Thật kỳ quái, rõ ràng là cảm nhận được sự nguy hiểm xung quanh, nhưng không thể tìm được vị trí chính xác.



Hiển nhiên đây là một sát thủ cao tay.



Chỉ có sát thủ mới có thể giấu mùi của mình thôi.



Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói : "Xuất hiện đi... tôi biết cô ẩn dấu mùi rất giỏi, nhưng chưa chắc đã giết được tôi..."