Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 547 : Tâm tư của Hàn Tuyết Nhi
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
Thật ra, theo góc độ bình thường mà nhìn, xiếc khỉ có vẻ rất dã man, đối với con khỉ có vẻ tàn nhẫn, rất là đáng thương.
"Anh Hạo Vân, nhiều người quá, em không thấy đường, anh ôm em đi..." Người chung quanh thật sự rất nhiều, dù Hàn Tuyết Nhi đã nhón chân lên nhưng vẫn không nhìn tới.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nhưng cũng gật đầu, đưa tay ôm lấy Hàn Tuyết Nhi, giơ cô lên cao. Hàn Tuyết Nhi cao khoảng một mét sáu, nặng khoảng năm mươi ký. Chút sức nặng ấy, đối với Phương Hạo Vân mà nói, hầu như là rất nhẹ, giống như đang giơ một thùng giấy lên vậy, không tốn chút sức nào.
Có điều, ôm lấy cơ thể thanh xuân như vậy, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn rất là chộn rộn. Dù sao đây cũng là thân thể nóng bỏng mà.
Chỉ sau một hồi Phương Hạo Vân liền điều chỉnh tâm tình lại, từ khi được đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, hắn cũng có thể tự điều chỉnh tâm tình của mình lại.
Nếu là trước kia, nói không chừng thì cảm xúc điên cuồng của hắn sẽ bị kích thích.
Trong bóng đêm, đôi mắt long lanh của Hàn Tuyết Nhi hiện lên một tia gian xảo, mặt của cô dần đỏ lên, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thích Phương Hạo Vân ôm như vậy.
"Anh Hạo Vân, cao một chút..." Hàn Tuyết Nhi dường như thấy chưa đủ, thúc giục.
Thật ra Phương Hạo Vân đã đưa Hàn Tuyết Nhi lên cao lắm rồi, có điều bây giờ hắn cố gắng đưa Hàn Tuyết Nhi lên cao hơn, để cô được thấy rõ hơn.
"Anh Hạo Vân... anh có mệt không?" Nhìn một hồi, Hàn Tuyết Nhi cúi đầu hỏi một câu.
Cuối cùng vẫn có chút thương người.
Nghe Hàn Tuyết Nhi hỏi thăm ân cần như vậy, Phương Hạo Vân hơi cảm động : "Không sao... Tuyết Nhi, em cứ yên tâm coi đi..."
"Ừm.... vậy anh có thể đưa em cao lên một xíu nữa không?" Hàn Tuyết Nhi hỏi.
Phương Hạo Vân rất là buồn bực, cảm thấy rằng cái này không phải là quan tâm, hỏi cả buổi, cuối cùng chỉ là muốn mình nâng cao hơn một chút.
"Được rồi!
Dù sao cũng chỉ là một cái nhấc tay, Phương Hạo Vân cũng không từ chối, đưa tay nâng mông của Hàn Tuyết Nhi, đẩy cô lên cao.
"Ờ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, liền thả lỏng tay của Hàn Tuyết Nhi ra, cùng cô dạo bước. Bốn phía thỉnh thoảng truyền đến một số âm thanh của nam nữ yêu nhau, nếu cẩn thận nghe, thì thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng rên rĩ.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, trong lòng không vui. Trong trường hợp này ôm hôn đã không nói rồi, mà còn rủ nhau vào góc chơi thật nữa chứ.
Thói đời ngày nay, không còn được như xưa, đám người này không có đạo đức công cộng gì hết.
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang suy nghĩ, thì Hàn Tuyết Nhi bỗng dừng chân lại, quay người qua, nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt chân thành : "Anh Hạo Vân... em có lời muốn nói với anh..."
"Gì thế, sao trông em có vẻ nghiêm túc qua?" Phương Hạo Vân cúi đầu nhìn Hàn Tuyết Nhi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không phải tiểu nha đầu này bị xung quanh làm cho ảnh hưởng chứ, sinh ra tư tưởng bậy bạ?
"Anh Hạo Vân... em thích ở cùng một chổ với anh... ở cùng với anh, em có cảm giác rất an toàn, ở cùng với anh, tâm lý của em trở nên kiên định... em thích dựa vào trong bộ ngực rộng lớn của anh, em thích bàn tay ấm áp của anh..." Nói xong, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên nắm lấy tay của Phương Hạo Vân, để lên trên mặt của mình.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, xem ra tiểu nha đầu này đang thổ lộ với mình?
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tuyết Nhi chậm rãi nhau lại, trên mặt lộ ra một mùi hạnh phúc, tay nhỏ vẫn nắm lấy tay của Phương Hạo Vân như trước, khẽ vuốt ve mặt của mình.
"Anh Hạo Vân, em thích anh..." Hàn Tuyết Nhi đột nhiên mở mắt ra, nói ra tâm sự trong lòng.
Trước khi nói những lời này, lòng của cô vô cùng hồi hộp, hồi hộp muốn chết luôn, tim thì đập còn nhanh hơn nai chạy nữa, chỉ là câu nói chôn chặt trong lòng bấy lâu nay, sau khi nói ra, tâm tình của cô lại bình tĩnh lại.
Hàn Tuyết Nhi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phương Hạo Vân, tiếp tục nói : "Anh Hạo Vân... có lẽ anh vẫn cho rằng em là con nít... nhưng em không còn nhỏ, thật sự không nhỏ. Em đã trưởng thành rồi, em đã hiểu được cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là tình... em thích anh, em muốn vĩnh viễn ở cùng với anh..."
Nói xong, Hàn Tuyết Nhi dựa thân vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo của hắn.
Tựa hồ như cảm nhận được tình cảm của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân hơi động lòng, theo bản năng ôm lấy Hàn Tuyết Nhi, đôi tay to khẽ vuốt nhẹ lên lưng của cô.
Hàn Tuyết Nhi dụi đầu vào trong ngực của hắn, cô nghe rất rõ tiếng tim đập của hắn, rất nhanh, rất khẩn trương, và rất ấm áp..