Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 556 : Điều kiện của Long Nhị
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
Diệt cỏ tận gốc, đây là tôn chỉ của cấp trên.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ làm giúp giảm bớt gánh nặng cho nhân dân, cho quốc gia thôi.
Bây giờ càng lúc Hà Thanh càng lo, cho đến giờ vẫn chưa gọi điện được cho Long Nhị, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
HIện tại cô chỉ dám nghĩ theo hướng tốt, chính là Long Nhị không bị gì, chỉ muốn nhân cơ hội này là áp chế tổ chức, tranh thủ tự do cho người nhà thôi.
Nếu có người khác nhúng tay vào, thì vấn đề liền khó giải quyết.
Có điều, theo tình huống bây giờ mà xem, tỷ lệ có người khác nhúng tay vào dường như không lớn, nếu không thì nãy giờ đã cho nổ rồi.
Ngay thời điểm Hà Thanh suy nghĩ lung tung, đám người của Bạch Quý liền tuân lệnh của Phương Hạo Vân, giết chết hết những người đệ tử Long gia còn chống cự.
Những người đầu hàng thì cảm thấy âm thầm may mắn, hoặc là hận đến cắn chặt răng, nói chung suy nghĩ trong lòng mỗi người đều khác nhau.
Phương Hạo Vân đi đến chổ Hà Thanh, nói : "Thượng tá Hà Thanh, những người còn sống giao cho cô, nên xử lý thế nào, mấy người tự làm..."
Hà Thanh gật đầu : "Tôi sẽ thông báo cho cục quốc an Hoa Hải, những người này giao cho bọn họ xử lý..."
"Thế nào, đến giờ vẫn chưa có tin của Long Nhị?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Vẫn chưa!"
Hà Thanh lắc đầu "Nếu thật sự không được thì chúng ta rút khỏi sơn trang Long gia.. đợi khi nào xác định an toàn, chúng ta lại vào, thế nào?"
"Tôi cũng có ý này.." Phương Hạo Vân nhìn Bạch Quý, nói : "Liên hệ Thế Phi, nhìn xem đội gỡ mìn tiến hành đến đâu rồi?"
Bạch Quý nghe thấy thế, vội vàng liên lạc với Vương Thế Phi, căn cứ theo tình hình bây giờ, các chuyên gia nói rằng lượng mìn đã gỡ phỏng chừng chỉ có một phần mười rồi. Có điều, theo uy lực của những quả mìn vừa được gỡ, cho dù chỉ còn một phần ba thì vẫn đủ san bằng sơn trang Long gia.
Long Nhị khinh thường, nói : "Một triệu đô so với tài sản của Long gia, căn bản là không đáng kể... Hà Thanh, yêu cầu tôi cũng đã nói rồi, còn đồng ý hay không là chuyện của các người. Nói thật cho các người biết,t ôi cũng đã chuẩn bị hết rồi, nếu các người từ chối, tôi sẽ làm cho Long gia, và những người ở trong Long gia chôn cùng..."
"Đừng xúc động!"
Trên trán của Hà Thanh đã chảy mồ hôi lạnh rồi : "Long Nhị, ông nên suy nghĩ cho vợ con ông, tôi biết ông không sợ chết... nhưng mà ông không thể kéo vợ con ông cùng chịu chết theo ông được..."
"Bọn họ bây giờ bị các người giam lỏng, sống không bằng chết. Chết, có lẽ cũng là một loại giải thoát..." Long Nhị nói : "Hà Thanh... cô là cô nhi, cô không thể hiểu được tâm tình của tôi đâu... nhớ năm đó, khi tôi vừa mới vào tổ chức, cũng là một người đầy nhiệt huyết, thời điểm ấy, mọi suy nghĩ của tôi đều là vì nước vì dân, vì lợi ích của tổ chức. Sau đó, dưới sự cố gắng của tôi, trong một năm hoàn thành rất tốt các nhiệm vụ, được cấp trên khen thưởng, chỉ là quyền lợi của tôi tăng lên, thì cấp trên cũng bắt đầu tiến hành giám sát tôi, thế nên vợ con tôi liền mất đi tự do... Hà Thanh, cô nói cho tôi biết đi, chẳng lẽ đây là phần thưởng cho sự cố gắng của tôi? Cô cảm thấy rằng, trong tình huống này, tôi còn có thể bán mạng cho tổ chức sao?
"Hà Thanh, có vài câu tôi muốn khuyên cô, sau này, cô cũng sẽ phải hối hận giống tôi..." Long Nhị cười lạnh một tiếng : "Tôi xem như đã nhìn thấu rồi, mấy tên cấp trên này, căn bản đều là một đám nhát gan, chỉ cần năng lực của cô vượt qua sự khống chế của bọn họ, thì bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi lý do để quản chế cô..."
"Quên đi, không thèm nghe cô nói nữa, phỏng chừng các người đang dùng vệ tinh để xác định vị trí của tôi..." Long Nhị hừ một tiếng : "Tôi cho các người mười phút, sau mười phút tôi sẽ chủ động liên hệ lại..."
Nói xong, Long Nhị liền chủ động cúp máy.
"Alo... alo...." Hà Thanh vốn muốn kéo dài thời gian, nhưng mà trong điện thoại chỉ truyền ra tiếng tút tút...
Phương Hạo Vân thầm nghĩ, Long Nhị quả nhiên rất cảnh giác.
"Phương thiếu gia... cậu ra hiệu cho tôi kéo dài thời gian, có phải là vì định vị qua vệ tinh không... chẳng lẽ lực lượng sau lưng cậu, có thể giúp cậu điều tra vị trí chính xác của Long Nhị?" Hà Thanh đi qua, dò hỏi.
"Không cần cô lo..."
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Muốn dụ tôi nói, không có cửa đâu... Thượng tá Hà Thanh, tôi biết tâm tư của cô, có điều tôi khuyên cô vài câu, tôi không ngốc như cô nghĩ, muốn dụ tôi là điều không có khả năng. Có vài chuyện tôi có thể xác nhận, sau lưng tôi là một thế lực rất mạnh. Nhưng mà tôi có thể cam đoan rằng thế lực này không gây hại đến quốc gia. Nếu các người cứ ép buộc tôi, thì đến lúc đó có hậu quả gì, các người tự gánh chịu..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân còn nói thêm : "Nhớ kỹ, bây giờ tôi là người hợp tác với các người... mà tôi cũng là một thanh niên yêu nước. Tôi hợp tác với mấy người, cũng chỉ là vì quốc gia mà làm chút chuyện..."
"Đừng tỏ vẻ cao thượng như vậy, chẳng lẽ cậu làm việc không ràng buộc sao?" Hà Thanh rốt cục đã cãi lại một câu.