Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 559 : Các tin tức tốt
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
Long Nhị âm thầm thở dài, nói : "Phương thiếu gia, tôi chưa từng hy vọng rằng mình có thể chạy thoát trách nhiệm... chuyện hôm nay, ít nhiều gì cũng có cái sai của tôi. Nếu đã là sai, thì tôi đã đã chuẩn bị chịu tội"
"Ông có thể nghĩ như vậy, đúng là không còn gì tốt hơn..." Phương Hạo Vân cười nói : "Bây giờ tôi sẽ liên hệ với Lã Thiên Hành...sau khi xong việc, ông nhớ thực hiện lời hứa của mình, nếu không, hậu quả là gì, ông tự biết. Con người của tôi hận nhất là bị người khác lừa gạt..."
Nói xong, không đợi Long Nhị nói thêm gì, Phương Hạo Vân đã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lã Thiên Hành trước mặt Long Nhị, hy vọng ông ta giao vợ con của Long Nhị cho mình.
Lã Thiên Hành nghe thấy thế, đầu tiên là không đồng ý, thậm chí còn lớn tiếng từ chối Phương Hạo Vân.
Nhưng mà Phương Hạo Vân không từ bỏ, còn nói về cái lợi và cái hại, hơn nữa còn nhấn mạnh rằng, chuyện đưa qua Mỹ và tiền bạc sẽ tự xử lý, ngoài ra còn bảo đảm là sau khi xong việc sẽ đưa Long Nhị đến chịu tội.
Cuối cùng, trong tình huống bất đắc dĩ, Lã Thiên Hành đành phải đồng ý giao vợ con của Long Nhị cho Phương Hạo Vân xử lý.
Trong quá trình nói chuyện, Phương Hạo Vân đã mở loa ngoài, cho nên Long Nhị nghe rất rõ ràng.
"Cảm ơn!"
Sau khi Phương Hạo Vân cúp điện thoại, Long Nhị liền quỳ xuống đất, hành lẽ cúi lạy với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, vợ con tôi xin nhờ cậu..."
"Phương thiếu gia, cậu lại đây, bây giờ tôi sẽ chuyển tài sản mà Long gia dành dụm mấy năm nay cho cậu..." Long Nhị kêu Phương Hạo Vân đến, mở máy tính trên bàn làm việc lên.
Phương Hạo Vân nhìn thấy mà hết hồn, hai mươi triệu! Xem ra Long gia quả nhiên là giấu của không ít, ngay cả một quản gia như Long Nhị mà cũng có thể có nhiều như vậy, hèn chi bọn họ làm cho cấp trên thèm muốn.
"Long Nhị, số tiền này không cần đâu... để lại cho vợ con ông đi..." Tuy rằng Phương Hạo Vân rất muốn số tiền này, nhưng mà nghĩ đến cảnh đáng thương của vợ con Long Nhi, lập tức không muốn nữa.
"Phương thiếu gia, cậu hãy nghe tôi nói... số tiền này nói thế nào cậu cũng phải nhận...Bọn họ không cần nhiều như vậy. Tiền nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt..." Long Nhị giải thích : "Tôi đã tính rồi, một triệu đó đủ để họ mua một nông trại ở Mỹ, đủ để sống qua ngày và phát triển..."
"Phương thiếu gia, số tiền này là mấy năm nay tôi bòn rút của Long gia, cậu đừng từ chối, nếu không cũng tiện nghi cho tổ chức mà thôi..." Long Nhị lại nói.
"Được rồi!"
Phương Hạo Vân gật đầu ;" Nếu đã vậy, tôi cũng xin nhận..." Long Nhị nói đúng, số tiền này không thể để tiện nghi cho lão cáo già Lã Thiên Hành được. Vì hoàn thành nhiệm vụ lần này, bản thân hắn cũng phải trả giá rất lớn, hai mươi triệu của Long Nhị này, coi như là quỹ của công ty vậy, dùng để trợ cấp và phúc lợi cho người bị tàn tật hay thương vong...
Đồng thời, kế hoạch nhằm vào Đinh gia và tập đoàn Siêu Uy của Bạch Nguyệt Thiên cũng đã tiến hành hơn phân nửa, phỏng chừng việc tập đoàn Hùng Long khống chế tập đoàn Siêu Uy cũng đã được định.
Bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian thôi.
Phương Hạo Vân cùng bác sĩ Paul và Bạch Nguyệt Thiên thương lượng với nhau, cuối cùng cho Rosand dẫn người cùng Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà trở về Hoa Hải, còn hắn sẽ tự ra đón.
Đương nhiên, thời gian cụ thể phải chờ bác sĩ Paul kiểm tra toàn diện rồi mới xác định được.
Long gia bị diệt, làm cho Tần Tử Kiếm thấy được chổ đáng sợ của Phương Hạo Vân. Mà buồn cười nhất chính là võ sĩ chữ Thiên của gia tộc Morgan, Robinson.
Đêm hôm đó, hắn cũng cải trang vào sơn trang Long gia, muốn ám sát Phương Hạo Vân.
Chỉ là, khi hắn nhìn thấy một đao bổ sông xẻ núi của Phương Hạo Vân kia, không nói nhiều lời, quay đầu chạy như đúng rồi vậy.
Robinson rất rõ ràng, cho dù là có mười người như mình, cũng chưa chắc là đối thủ của Phương Hạo Vân. Mặc dù hắn muốn đánh lén, nhưng đối mặt với thực lực tuyết đối, đánh lén cũng chẳng là gì.
Tần Tử Kiếm nghe đánh giá của Robinson về Phương Hạo Vân xong, trong lòng cũng bắt đầu muốn rút lui. Chỉ là hắn thật sự không cam lòng, nếu bây giờ rời khỏi Hoa Hải, thì cũng có nghĩa là hắn từ bỏ quyền thừa kế Tần gia.
Tần Tử Kiếm không thèm Tần gia, chỉ là hắn muốn chứng minh cho ông già của mình thấy, chứng minh cho tất cả mọi người thấy, thằng con lai như hắn mới là mạnh nhất, mới là giỏi nhất.
Hắn không muốn vì chuyện mình là con lai mà bị mọi người trong tộc xem thường và khinh bỉ.
Chuyện này đối với hắn mà nói, cái này chính là một vết sẹo không bao giờ lành.
"Tần... nghe tôi nói đi, chúng ta cùng nhau trở về... trở về giúp ông chủ tranh đoạt vị trí gia chủ. Chỉ cần ông chủ ngồi vào vị trí gia chủ của gia tộc Morgan thành công, thì sau này muốn đối phó với Phương Hạo Vân chẳng phải là rất dễ sao?" Robinson nói : "Không phải là tôi muốn sỉ nhục cậu, nhưng mà Phương Hạo Vân kia, đối với chúng ta mà nói, giống như là một sự khủng bố vậy, chúng ta căn bản không đấu lại hắn..."
Mỗi khi nghĩ đến một đao ấy của Phương Hạo Vân, tim của Robinson liền đập nhanh hơn.
"Được rồi... tôi sẽ xem xét..." Ngay cả Robinson luôn tự phụ mà còn bị dọa thành như vậy, Tần Tử Kiếm không thể không cẩn thận suy nghĩ lại về quyết định rời khỏi Hoa Hải.