Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 558 : Giao dịch với Long Nhị

Ngày đăng: 02:20 19/04/20




"Cậu đã không tin, vậy thì chúng ta chờ xem..." Lúc Long Nhị rời khỏi mật thất, đã tự đặt kíp nổ rồi. Đúng như lời ông ta nói, chỉ còn năm phút nữa thôi, thì một phần mười lượng mìn ở sơn trang Long gia sẽ tự phát nổ, và vụ nổ đủ làm cho bọn họ kinh hãi.



Đương nhiên, ý định ban đầu của Long Nhị chính là muốn tăng lợi thế đàm phán lên thôi, chứ không phải tự mình hủy diệt. Vụ nó đó vẫn chưa ảnh hưởng toàn diện đến sơn trang Long gia.



Mỗi một giây trôi qua, tâm tình của Hà Thanh càng khẩn trương hơn. Có vài lần thậm chí còn muốn mở miệng nói chuyện với Phương Hạo Vân, hy vọng hắn có thể tha cho Long Nhị.



"Thượng tá Hà Thanh, bình tĩnh một chút... không có chuyện gì đâu..." Phương Hạo Vân không hề rối loạn như Hà Thanh, theo hắn thấy, Long Nhị tuyết đối chỉ muốn phô trương thôi. Theo tin tức từ Vương Thế Phi thì một phần mượi lượng thuốc nổ đó căn bản là không ảnh hưởng đến sơn trang Long gia.



Cho nên, cứ việc mớ mắt ra mà nhìn, không cần phải lo lắng.



"Còn một phút..." Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, rồi đột nhiên đi đến chổ của Long Nhị, giơ tay điểm vào huyệt Khí Hải, hủy đi công phu của ông ta.



Long Nhị bị đau, kêu nhẹ một tiếng, hung hăng nhìn Phương Hạo Vân : "Cậu sẽ hối hận..."



Hà Thanh vô cùng hồi hộp, hận không thể rời khỏi đây ngay. Đáng tiếc là từ đây chạy khỏi sơn trang Long gia cũng cần mười phút, căn bản là không còn kịp.



Biểu hiện của Bạch Quý và đám người của Thất Tinh Tài Phán sở thì tương đối ổn định hơn, dường như không hề có vẻ lo lắn gì cả, hiển nhiên là tố chất tâm lý của bọn họ vô cùng tốt.



"Đã đến giờ rồi! Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, nói.



Nhưng bất ngờ là, bên trong sơn trang không hề có một tiếng động gì cả.



Long Nhị trợn tròn mắt, ông ta nhớ rõ là đã cài giờ rồi mà, tại sao lại không có phản ứng..."



... hay là điều khiển từ xa đã bị người ta tìm được... Long Nhị nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, bởi vì chổ để điều khiển từ xa, ngoại trừ bản thân ông ra thii2 không ai có khả năng tìm được.



Chỉ là bây giờ thật sự không có tiếng nổ nào cả.



Chuyện này đúng là rất quái dị.
"Nói tiếp đi..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Có cái gì ông cứ nói đi, chổ này chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài nghe được đâu..."



Long Nhị nghe thấy thế, khóe miệng lộ một nụ cười tự hiểu : "Phương thiếu gia, có vài lời không nên nói nhưng phải nói, hợp tác với tổ chức... người chịu thiệt sau này chính là cậu. Cậu hẳn cũng rõ ràng, trước mặt cơ quan quốc gia, thì gia tộc gì, thế lực nào cũng đều không đáng kể... Long gia chính là một tấm gương tốt..."



"Haha..."



Phương Hạo Vân khẽ cười vài tiếng : "Long Nhị, ông lại làm tôi thất vọng rồi, vốn tưởng ông sẽ nói ra cái chuyện gì đó ghê gớm lắm, không ngờ rằng ông lại muốn ly gián tôi với chính phủ... Nói thật, tâm tư của ông tôi biết, nhưng tôi khuyên ông nên thành thật đi, làm như vậy chỉ phí công thôi... Tôi rất rõ ràng tính tình của ông Lã, nếu đã hợp tác với ông ta, đương nhiên đã nên chuẩn bị tâm lý trước, và chuẩn bị kế hoạch trước. Tôi có thể nói rõ cho ông biết, Long gia không phải là tấm gương của tôi... mặc kệ sau này thế nào, tôi cũng sẽ không có chuyện gì"



Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền nói : "Bây giờ chúng ta trở về chuyện chính đi, nói cho tôi biết điều khiển từ xa nằm ở đâu, tôi tự mình đi lấy..."



" Phương Hạo Vân, việc này không vội, tôi có một giao dịch muốn làm với cậu..." Long Nhị đảo mắt nhìn một vòng, nhỏ giọng nói : "Long gia còn có một kho báu không muốn cho ai biết, theo phỏng đoán thì khoảng hai mươi triệu đô..."



"Thật sao?"



Phương Hạo Vân cười hỏi : "Nói đi, ông muốn tôi làm gì?"



"Rất đơn giản, chỉ cần cậu có thể thực hiện lời hứa của cậu thôi..." Long Nhị cắn răng : "Kiếp này Long Nhị tôi yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng vợ con tôi có thể có được cuộc sống tự do và hạnh phúc..."



Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, đi đến vỗ nhẹ vai của Long Nhị, nói : "Long Nhị... ông là một người chồng tốt, một người bố tốt... như ông mong muốn..."



"Phương thiếu gia, tôi tin cậu..." Trong đôi mắt của Long Nhị hiện lên hai chữ hy vọng.



"Cảm ơn sự tin tưởng của ông..." Phương Hạo Vân cười nói : "Tuy rằng tôi không phải người tốt, nhưng mà tôi làm việc cũng có nguyên tắc của mình, ông yên tâm, bây giờ tôi sẽ liên hệ với ông Lã, tranh thủ tự do cho vợ con ông... về chuyện đưa vợ con ông qua Mỹ, tôi cũng tự mình làm, đồng thời, một triệu đô, tôi cũng sẽ chuyển vào trong tài khoản của họ...Có điều, tôi phải nói rõ với ông... tôi không có cách nào cứu ông..."



Thật ra không phải là Phương Hạo Vân không có cách cứu Long Nhị, chỉ là hắn cảm thấy rằng vì một Long Nhi mà làm khó xử với Lã Thiên Hành, quả thật không cần thiết...



Nói thật, giải quyết vấn đề vợ con của Long Nhị cũng đã là từ bi lắm rồi.