Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 572 : Ám sát Nguyệt Như

Ngày đăng: 02:20 19/04/20




Trong biệt thự, tầng hai, trong một căn phòng có cửa sổ hướng ra ngoài cửa lớn, đèn trong phòng vẫn sáng.



Cô đẩy cửa ra, dừng chân lại, dùng chân khí trong người làm khô quần áo bị thấm ướt, sau đó, cô mới đi vào trong. Cách bài trí trong phòng rất xa hoa, sang trọng, làm cho người ta có cảm giác như đang ở cung điện vậy.



Bây giờ, trong một có một người đàn bà đang đưa lưng về hướng cửa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề cử động, và trong phòng rất là tịnh mịch.



"Là bà Jones sao?" Nguyệt Như nhẹ giọng hỏi, từ dáng người và quần áo thì người này dường như chính là bà Jones, nhưng Nguyệt Như vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.



Đúng lúc này, người đàn bà kia đột nhiên quay người lại, tay cầm một tay kiếm, đâm thẳng tới không tạo ra một tiếng động.



Nguyệt Như mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, lắc tay một cái, cũng đã nắm chặc một thanh đao.



"Keng!" Tiếng kim loại va chạm vào nhau, người đàn bà kia lăn một vòng rồi lại nhào đến, đâm thẳng vào bụng của Nguyệt Như.



Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, đao trong tay bổ xuống, ánh đao chợt lóe lên trong phòng.



"Xoẹt!" Một tiếng, người đàn bà kia không kịp tránh, bị đao chém qua một đường, máu tươi liền phun ra.



"Là ai?" Nguyệt Như lạnh lùng quát : "Vì sao lại giả dạng thành bà Jones đến giết tôi, bà rốt cục là ai?"



"Là người muốn mạng của mày..." Bà ta lạnh giọng quát một tiếng, sau đó ném ra một vật hình tròn, nơi này lập tức phát ra một tiếng nổ, và khói bụi nổi lên bốn phía, Nguyệt Như vội vàng lui về sau, mà người đàn bà kia cũng thừa dịp hỗn loạn nhảy ra ngoài cửa sổ.



Nguyệt Như đang muốn đuổi theo, thì chợt nghe thấy giọng nói của bà Jones : "Tiểu thư không cần đuổi, bà ta chết chắc rồi..."



Xoay người lại, Nguyệt Như phát hiện ra người đứng sau lưng mình đích thật là bà Jones : "Bà, bà đến khi nào vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"



"Đừng gấp, lát nữa bà sẽ nói cho con biết..." Bà Jones bước lại gần cửa sổ, nhìn bầu trời mưa bên ngoài, thản nhiên nói : "Nếu bà đoán không sai, đây là kẻ địch của Edward Morgan...."



"Kẻ địch của Edward Morgan... bà ta muốn giết con, vì ngăn cản Thiên Đạo hợp tác với Edward?" Được bà Jones nhắc nhở, Nguyệt Như lập tức hiểu được là chuyện gì.




Khi Phương Hạo Vân chạy đến Hàn gia, đã là mười một giờ rồi, đã đến giờ ăn trưa, Hàn Sơn và Tần Tú Văn đều đang ở trong phòng khách, hiển nhiên là đang chờ hắn đến.



Sau khi nói vài lời khách sáo xong, Hàn Sơn nói thẳng vào đề : "Hạo Vân... chú hy vọng con có thể dạy kèm cho Tuyết Nhi..."



"Dạy kèm?"



Phương Hạo Vân sửng sốt : "Con nhớ thành tích của Tuyết Nhi rất tốt mà, đâu có cần dạy kèm đâu?"



Tần Tú Văn giải thích : "Là như vậy... thành tích học tập của Tuyết Nhi gần đây giảm rất nhiều, hơn nữa cảm xúc lại không ổn định, luôn khó chịu, làm cho dì và chú rất lo lắng... hơn nữa dì cũng hỏi thăm rồi, những người cùng tuổi với nó đều có người dạy kèm cả, dì lo thành tích học tập của Tuyết Nhi sẽ tụt dốc. Cho nên dì hy vọng con có thể dành thời gian đến dạy kèm cho Tuyết Nhi... thuận tiện nói chuyện với nó một chút..."



"Tuyết Nhi đâu?" Phương Hạo Vân hỏi.



"Từ sáng đến giờ đều ở trong phòng, dì cũng không biết nó đang làm gì nữa... để dì kêu nó xuống..." Tần Tú Văn đứng dậy đi lên phòng của Hàn Tuyết Nhi.



Một lát sau, Hàn Tuyết Nhi đi theo Tần Tú Văn xuống phòng khách, cô buột tóc đuôi ngựa, mặc cái áo phông rộng thùng thình, còn bên dưới là một cái quần bó sát, trong rất là nóng bỏng.



"Anh Hạo Vân, anh đến rồi... thật quá tốt..." Tần Tú Văn dường như không nói là Phương Hạo Vân có đến đây. Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền thay đổi thành sự vui mừng.



"Tuyết Nhi, anh đến thăm em... nghe nói gần đây em không ngoan, hơn nữa thành tích học tập cũng bị giảm..." Phương Hạo Vân cười nói.



"Mẹ... khẳng định lại là mẹ nói bậy..." Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn Tần Tú Văn nói : "Mẹ luôn nói bậy, lần kiểm tra này chỉ là sai lầm chút thôi, mẹ chờ đi, đến cuối kỳ con lại đứng đầu cho coi..."



Tần Tú Văn nghe thấy thế, cười nói : "Đây là con nói đó nha, mẹ sẽ chờ con đứng nhất"



"Chờ thì chờ, ai sợ ai... không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao, căn bản không phải là một chuyện khó... Hàn Tuyết Nhi chu mỏ nói.



Hàn Sơn nhân cơ hội nói : "Tú Văn, để cho bọn trẻ nói chuyện, chúng ta đi làm cơm trưa..."