Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 574 : Hàn Tuyết Nhi cố chấp

Ngày đăng: 02:20 19/04/20




Vì thế cô liền thay một cái quần mới, và muốn giặt cái này đi, chỉ là lay hoay một hồi lại quên mất.



Cố gắng bình tĩnh lại tâm tình trong phòng vệ sinh, Hàn Tuyết Nhi bước ra ngoài phòng, có điều, hai má của cô vẫn còn đang đỏ ửng.



Càng làm cho người ta đau đầu hơn chính là, bởi vì cái quần lót ấy, khiến cho hình ảnh trong mơ hồi sáng lại hiện về trong đầu cô, và làm cho cô cảm thấy rất lạ.



Nhìn Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi giống như một đứa nhỏ làm sai vậy, luống cuống không biết làm gì.



Phương Hạo Vân khẽ cười nói : "Tuyết Nhi, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện... Đúng rồi, chị Thanh Thanh gần đây có liên hệ với em không?"



Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến Trần Thanh Thanh, sắc mặt của Hàn Tuyết Nhi lập tức trở nên ảm đạm, cô đột nhiên hỏi : "Anh Hạo Vân, về sau em có phải gọi anh là anh rể không?"



"Cái này... thật ra em vẫn có thể tiếp tục gọi anh là anh Hạo Vân..." Phương Hạo Vân cười nói : " Anh rể và anh, thật ra cũng giống nhau"



"Uhm"



Hàn Tuyết Nhi gật đầu, lập tức lắc đầu nói : "Em không muốn gọi anh là anh rể... anh Hạo Vân, sau này anh kết hôn với chị Thanh Thanh rồi, có phải là không để ý đến em nữa không?"



"Đương nhiên là không ... Tuyết Nhi, sao em lại hỏi mấy câu này, nói chuyện của em đi, đem nỗi buồn trong lòng em nói ra đi, để cho anh chia xẻ với em"



"Anh Hạo Vân... anh biết không, từ sau cái bữa anh đưa em về nhà, trong lòng em luôn nghĩ về anh, ngày nhớ, đêm cũng nhớ... có một khoảng thời gian, trong đầu em chỉ toàn hình bóng của anh. Em thậm chí cảm thấy mình sắp điên rồi...." Hàn Tuyết Nhi nói : "Anh Hạo Vân, nói cho em biết, em nên làm thế nào thì chúng ta mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau, em không muốn rời xa anh..."



Phương Hạo Vân cảm thấy mình rất cần vài viên Panadol rồi, vốn hắn định khuyên Hàn Tuyết Nhi, nhưng kết quả xảy ra ngược lại, Hàn Tuyết Nhi thổ lộ tình cảm với hắn.



"Anh Hạo Vân, em biết, các người luôn nói em nhỏ, nhưng mà em không nhỏ..." Nói xong, Hàn Tuyết Nhi chóng nạnh ưỡn ngực lên, nói : "Em thật sự không nhỏ, không tin thì anh xem"



Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, Hàn Tuyết Nhi bị gì vậy nhĩ? Bây giờ lá gan của cô bé nay càng lúc càng lớn, hình như đang ở mà?



"Anh Hạo Vân, em thích anh, đừng rời bỏ em được không?" Nhìn thấy Phương Hạo Vân không có trả lời, Hàn Tuyết Nhi lập tức nhào lại, ôm lấy hắn. Những cô gái trong giai đoạn trưởng thành thường như thế, bởi vậy người ta mới nó teen dễ cua hơn là thiếu nữ, bởi vì với trong độ tuổi này, một khi tình yêu bình nổ thì không thể thay đổi.
Nói về mấy môn khác, Phương Hạo Vân không dám khẳng định, nhưng nói đến tiếng Anh thì hắn nắm chắc tuyệt đối. Ba năm sống ở Luân Đôn không phải để chơi.



Hàn Tuyết Nhi lặng lẽ đứng dậy, lấy cuốn sách giáo khoa tiếng Anh trong cặp ra, đưa cho Phương Hạo Vân, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngắm nhìn hắn mở sách ra.



"Tuyết Nhi, ngữ pháp của em không tốt, hay là phát âm có vấn đề?" Phương Hạo Vân thấy Hàn Tuyết Nhi ngoan ngoãn hơn rất nhiều, còn tưởng rằng lời nói của mình có hiệu quả, trong lòng lập tức thoải mái không ít.



"Đều không tốt!"



Thật ra thì không phải tiếng Anh của Hàn Tuyết Nhi không tốt, chỉ là lần kiểm tra trước, bởi vì trong lòng của chỉ nghĩ đến Phương Hạo Vân, cho nên mới không phát huy tốt, dẫn đến thành tích cũng không tốt. Nếu cho cô một cơ hội nữa, và lòng cô bình tĩnh lại, tuyệt đối sẽ không kém như vậy. Còn việc cô nói tiếng Anh mình không tốt, cũng chỉ vì muốn lấy cớ, cố gắng giữ Phương Hạo Vân lại, không hơn!



Khả năng phát âm của Phương Hạo Vân rất tốt, nhất là ba năm ở Thiên Đạo, dưới sự dạy dỗ của Nguyệt Như và dì Bạch, hắn đã học rất nhanh, rất tốt.



"Như vậy đi, chúng ta cùng xem bài của mấy ngày trước, nếu có chổ nào không hiểu, em cứ hỏi anh" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.



Hàn Tuyết Nhi đột nhiên ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Anh Hạo Vân... em không muốn làm em gái của anh, em muốn làm tình nhân của anh... em đã nghĩ rồi, em thật sự không muốn làm em gái, em chỉ muốn làm tình nhân thôi, em không cần mấy cái khác, em thật sự không cần ..."



Phương Hạo Vân lại cảm thấy nhức đầu, vốn tưởng rằng Hàn Tuyết Nhi đã nghĩ thông suốt, ai dè trong lòng cô lại cố chấp như vậy.



"Tuyết Nhi, sao em lại nghĩ như thế, em còn trẻ, sau này còn có tương lai, sao em lại muốn làm tình nhân của anh..." Phương Hạo Vân thầm nghĩ, nếu lời này của Hàn Tuyết Nhi mà để cho vợ chồng Hàn Sơn nghe được, khẳng định là cả hai sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim ngay. Làm ba làm mẹ, ai mà không muốn con gái của mình có được một cuộc hôn nhân tốt.



Ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi đã rất ảm đạm, thản nhiên nói : "Anh Hạo Vân, em thật sự không ngại, chỉ cần được ở với anh, em căn bản là không ngại cái gì, em cũng không cần danh phận, thanh danh..."



"Tuyết Nhi, đừng nói bậy nữa... em biết không? Nếu những lời nói của em mà để cho ba mẹ em biết, bọn họ sẽ đau khổ cỡ nào. Nếu em không muốn làm ba mẹ em tức chết, thì đừng nói những lời vô liêm sỉ này nữa..."



Đôi mắt vốn long lanh của Hàn Tuyết Nhi đã không còn một tia sáng nào cả, cô lại khóc lớn : "Vì sao.. vì sao chúng ta không thể ở cùng một chổ... anh Hạo Vân, anh nói cho em biết vì sao đi. Không làm tình nhân cũng được, chỉ cần anh đồng ý, cho em ở cùng một chổ, em đã cảm thấy mỹ mãn rồi..."



Phương Hạo Vân do dự một hồi, rồi trịnh trọng nói : "Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân anh tuy rằng không phải là người tốt gì, nhưng anh làm người luôn có giới hạn. Anh thừa nhận, ở cùng với em, anh rất vui vẻ, thoải mái. Nhưng mà em hẳn là cũng biết, anh đã có người yêu, và không chỉ là một người... cho nên, quan hệ của chúng ta, chỉ có thể làm bạn thôi, không hơn"