Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 604 : Đại Ngưu chết
Ngày đăng: 02:21 19/04/20
Ngũ Gia đang ngồi nghỉ ngơi nhìn thấy hai người ra nhảy, trong mắt hiện lên một sự giận dữ. Nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình thường.
Không ai biết trong lòng ông ta rốt cục đã nghĩ cái gì.
Đợi khi điệu nhảy kết thúc, Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng mới trở về, xem ra hai người nhảy rất vui, bởi vì trong mắt của họ tràn đầy sự vui vẻ.
"Haha... Tiểu Phượng Hoàng, Hạo Vân.... Ngũ Gia càng nhìn hai đứa càng thấy xứng... Như vậy đi, hay là Ngũ Gia làm mai cho hai đứa?" Nụ cười của Ngũ Gia làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Sắc mặt của Long Hi Phượng hơi đỏ lên, nói : "Ngũ Gia, ông chỉ biết chọc người ta... Không còn sớm nữa... chúng ta đi uống rượu đi... con đồng ý với ông rồi đó, Hạo Vân, hay là em cùng đi nhé?"
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân rõ ràng cảm nhận được sự chán ghét trong đôi mắt của Ngũ Gia.
"Cái này... em không đi đâu, em còn một số việc..." Phương Hạo Vân vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.
Nhìn màn hình, là số điện thoại của Bạch Quý.
Phương Hạo Vân và Bạch Quý đã có quy định, nếu không phải là chuyện cực kì quan trọng, thì Bạch Quý sẽ không chủ động liên lạc với hắn. Bây giờ Bạch Quý lại gọi điện đến, không cần nghi ngờ nữa, khẳng định là chuyện rất lớn.
Xin lỗi một tiếng, Phương Hạo Vân vội vàng đi ra ban công, nghe điện thoại, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Bạch Quý : "Thiếu chủ, xảy ra chuyện rồi, Đại Ngưu đã chết...."
"Cái gì? Đại Ngưu chết?" Phương Hạo Vân liền rùng mình một cái : "Rốt cục là thế nào? Là ai làm, ông kể rõ tình huống cho tôi ibe61t"
Bạch Quý nghe thấy thế, vội vàng đem mọi chuyện kể lại cho Phương Hạo Vân nghe.
Tối hôm qua, Bạch Quý bố trí Vương Đại Ngưu và chín người khác đi tìm hiểu tình huống tại phố D, mà sáng hôm sau, chín người kia đều trở về, chỉ riêng Đại Ngưu là không thấy.
Nửa tiếng sau, những anh em ra ngoài tìm kiếm đã thấy được xác của Đại Ngưu, căn cứ theo phán đoán của Bạch Quý, Vương Đại Ngưu là bị người ta giết chết vào tối qua, một viên đạn xuyên đầu, chết ngay tại chổ.
"Nghe đây, lệnh cho tất cả anh em trở về... các người ở chổ đợi lệnh, tôi lập tức đến ngay..." Phương Hạo Vân dặn dò một câu, vội vàng cúp điện thoại.
Đi vào đại sảnh, hắn liền xin lỗi Long Hi Phượng và Ngũ Gia : "Ngũ Gia, chị Phượng, hai người từ từ chơi đi, em có việc gấp cần phải đi, hôm khác liên hệ..."
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào, dường như đã xảy ra chuyện, Bạch Quý vội vàng đ qua, một lát sau, ông cau mày đi lại.
"Thiếu chủ, chúng ta lại mất thêm hai anh em, là những người phái đi kiếm Đại Ngưu và không kịp trở về... Cũng là bị một viên lấy mạng, xuyên đầu và xuyên tim... hơn nữa..." Nói đến đây, trên mặt Bạch Quý lộ ra vẻ khó khăn, dường như có ý muốn nói lại thôi.
NÓI!" Phương Hạo Vân quát.
"Trong túi áo của một người, chúng tôi phát hiện ra một tờ giấy do hung thủ để lại, kêu chúng ta cút khỏi phố D trong ba ngày, nếu không sẽ giết sạch chúng ta..." Bạch Quý đưa tờ giấy đến.
"Hừ!"
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, cũng không cầm lấy tờ giấy : "Khẩu khí rất lớn, ai giết sạch ai còn chưa nhất định..."
Trong lòng Phương Hạo Vân đã nổi điên lên, giống như một ngọn lửa gặp xăng thì bùng cháy, bắt đầu nổ dữ dội hơn, hắn nắm chặt tay, nhìn Bạch Quý, nói : "Kêu Thất Tinh Tài Phán sở hành động, bất kể thế nào cũng phải tra ra hung thủ..."
"Đã biết, tôi đi thu xếp..." Bạch Quý vội nói.
Phương Hạo Vân vốn không tính để cho Thất Tinh Tài Phán sở ra mặt, bởi vì hắn muốn mượn cơ hội này rèn luyện cho các anh em, chỉ là kết quả lại thành thế này.
Nhớ đến cái chết của Vương Đại Ngưu, hắn liền áy náy, liền đau lòng.
Mặc kệ là ai, đều phải trả giá gấp ngàn lần.
"Thiếu chủ, anh em của Thất Tinh Tài Phán sở đã hành động, bây giờ chúng ta làm gì?" Một lát sau, Bạch Quý đi đến hỏi.
Phương Hạo Vân không nói gì, hắn đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt cực kỳ hung dữ : "Chuyện điều tra hung thủ để anh em Thất Tinh Tài Phán sở làm, ông mang các anh em ở đây đợi lệnh, đợi chỉ thị của tôi..."
"Phương thiếu gia, chuyện này không biết có phải là do thế lực vũ trang ở phố D làm không?" Hà Thanh nãy giờ không nói gì đã lên tiếng : "Theo tôi được biết, thế lực địa phương ở đây vô cùng ghét bên ngoài"
"Ngũ Gia..." Phương Hạo Vân cười lạnh : "Nếu tôi đoán không sai, thì chuyện này là do Ngũ Gia làm... Hành tung của đám người Bạch Quý vô cùng kín, người bình thường, những thế lực vũ trang bình thường căn bản là không thể tìm được họ. Trừ phi là hoàng đế ngầm của phố D... Toàn bộ phố D đều nằm trong sự khống chế của ông ta, chỉ có ông ta mới có năng lực này..."