Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 603 : Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga
Ngày đăng: 02:21 19/04/20
" Ngũ Gia quá khen... có lẽ còn có nguyên nhân nào không?" Dù sao cũng đang ở địa bàn của người ta, Phương Hạo Vân cũng không dám làm quá.
"Như vậy đi, chuyện này để ông phái người đi thăm dò... Chỉ cần anh em họ Long vẫn còn ở phố D, trong vòng ba ngày, ông cam đoan có thể tìm được chổ của bọn họ" Ngũ Gia cười tự tin : "Toàn bộ phố D đều nằm trong sự khống chế của ông, ông không tin không ai có thể trốn được..."
"Phượng nhi liền nhờ Ngũ Gia... Sau này nếu Ngũ Gia đến Trung Quốc, Phượng nhi nhất định sẽ đón tiếp tận tình..." Long Hi Phượng nói.
"Tiểu Phượng Hoàng, Hạo Vân... Phố D đúng là của Ngũ Gia, cho nên có một số việc ông phải dặn dò... Ông không hy vọng có nhiều chuyện đổ máu xả ra, nhất là với người vô tội" Nói đến đây, trong đôi mắt của Ngũ Gia hiện lên một tia lạnh lùng, nhìn Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, Bách Hợp và thuộc hạ của cô ta là do con ra tay? Con muốn ép Long Thần ra, ông không phản đối. Nhưng con không biết con làm vậy là lạm sát sao? Ít nhất là đối với những người khách vô tội ở chổ đó... người trẻ tuổi thật đúng là thích cuồng sát..."
Lão già này đang dùng phép tiên lễ hậu binh đây.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền nói : "Ngũ Gia, ông đang trách con? Con thừa nhận, chuyện ngày đó quả thật là do con làm, nhưng con có một nguyên tắc, không giết những người không đáng chết"
"Vậy ý của con là, bọn họ đều là người đáng chết?" Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, sắc mặt của Ngũ Gia rõ ràng là không vui.
"Theo một ý nghĩa nào đó, có thể hiểu như vậy..." Phương Hạo Vân nghiêm túc đáp.
Long Hi Phượng sợ hai người xảy ra xungg đột, vội vàng cười hòa giải : "Haha, Ngũ Gia, Hạo Vân, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta có nên ra ngoài không?"
"Haha!"
Ngũ Gia cười to vài tiếng, nói : "Đi thôi, Tiểu Phượng Hoàng. Hôm nay con phải nhảy với ông vài khúc, Sau đó chúng ta cùng uống rượu, không say không về... ông cũng không tin bây giờ ông vẫn không uống lại con..."
Nói xong, Ngũ Gia liền mời Long Hi Phượng ra ngoài, trong đôi mắt lộ vẻ thưởng thức, Phương Hạo Vân ca3mt hấy rằng giữa hai người này có gian tình với nhau, chỉ là chưa thể khẳng định thôi.
Trên đường đi, mọi người nhìn thấy Ngũ Gia dắt tay Long Hi Phượng đi ra, lập tức hô hào lên, và bầu không khí liền trở nên náo nhiệt. Phương Hạo Vân nhìn sơ qua một chút, ở đây có ít nhất một trăm bảo vệ mang súng trong người, hơn nữa theo tư thế của bọn họ liền biết, đây không phải là bảo vệ bình thường.
Hoàng đế ngầm phố D đúng là danh bất hư truyền.
Kế tiếp, Ngũ Gia dường như đã quên Phương Hạo Vân, chỉ lo cùng Long Hi Phượng nói chuyện mà thôi.
Mà Phương Hạo Vân cũng không để ý đến chuyện này, hắn cũng không có ấn tượng tốt gì về Ngũ Gia cả, lão già này vừa nhìn là biết lão hồ ly rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đi chết đi..."
Hà Thanh hầu như là không còn gì để nói, tên ác ma này thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Từ sau khi tiếp xúc với Phương Hạo Vân đến giờ, Hà Thanh phát hiện ra mình càng lúc càng không hiểu Phương Hạo Vân, cô thật sự không biết nên hình dung người thanh niên này thế nào.
Có đôi khi, hắn bạo lực, khát máu, giống như ác ma vậy, nhưng cũng có khi, hắn rất đáng yêu, dễ thương... và đôi khi, hắn giống như một kẻ đáng khinh...
Tóm lại, Hà Thanh nhìn thấy được nhiều tính cách trên người hắn.
"Có lẽ hắn là một người bệnh tâm thần phân liệt... đứa nhỏ đáng thương..." Hà Thanh rất sợ Long Hi Phượng hoài nghi, cho nên nhanh chóng lẩn vào đám người.
Mà Phương Hạo Vân cũng tự hỏi về câu nói trước đó của Hà Thanh, theo tình huống bây giờ, Long Hi Phượng và Ngũ Gia cũng không thể tin được, mình quả thật cần phải cẩn thận, dù sao thì đây cũng là địa bàn của Ngũ Gia.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân không phải là loại người sợ phiền phức, hơn nữa thuộc hạ của hắn cũng đã bí mật đến phố D rồi, đang chờ thời cơ hành động, bây giờ đang ẩn núp trong chổ tối.
Người ở ngoài sáng chỉ có một mình hắn, với năng lực của hắn đã đủ ứng phó với bất kỳ biến cố nào.
Phương Hạo Vân quyết định tối nay nhanh chóng định ngày hẹn với Bạch Quý, xem bọn họ chuẩn bị thế nào rồi, mặc kệ là nói thế nào, nếu đã đến rồi, thì cũng nên lật tung phố D lên một lần đi.
"Hạo Vân, chúng ta nhảy một điệu chứ?" Ngay trong lúc Phương Hạo Vân suy tư, Long Hi Phượng đã đến, nhỏ giọng hỏi :" Em có tâm sự?"
"Không có..." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân cố ý nói : "Chị Phượng... em đang ghen đấy, chị và ông già kia nhảy với nhau, ném em ở đây một mình, trong lòng em khó chịu quá..."
"Thật không?" Long Hi Phượng cười cười : "Thế sao hồi nãy chị nghe người ta nói em và một vị phu nhân nào đó nhảy rất vui vẻ mà..."
Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi về thủ đoạn của Long Hi Phượng, phỏng chừng trong hội trường cũng có không ít tai mắt của bà ta. Có điều không sao cả, người biết Hà Thanh không nhiều, biết thân phận của cô càng không có mấy người, biết thì biết, cũng không quan trọng.
"Haha, gái lầu xanh thôi... Chị Phượng, đi thôi, chúng ta nhảy một điệu..." Phương Hạo Vân xoay người lại mời, Long Hi Phượng vui vẻ đồng ý, hai người ôm nhau ra sàn nhảy.