Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 608 : Uống rượu tâm sự

Ngày đăng: 02:21 19/04/20




"Được, quyết định vậy đi... hai vị, vui vẻ một chút, đừng có đờ mặt ra như vậy, chuyện phố D không khó giải quyết như hai vị tưởng tượng đâu..." Phương Hạo Vân cười tự tin : "Các người cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến cho phố D long trời lở đất"



Trong đôi mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia gian xảo : Hạo Vân, không phải là em còn chuẩn bị gì chứ?"



"Haha, thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó mọi người sẽ biết!" Phương Hạo Vân làm ra vẻ cao thâm thần bí cười, xoay người đi.



Theo tin tức mới nhận được, người của bộ tộc thủ hộ tại Đông Nam Á đã tề tụ tại phố D rồi, đang chờ Phương Hạo Vân ra lệnh.



Công tác giữ bí mật của bộ tộc thủ hộ quả thật không tồi, toàn bộ quá trình tập kết không bị Ngũ Gia phá hiện. Đương nhiên, nếu bọn họ bắt đầu tập kết tại nội thành phố D thì sẽ không tránh khỏi tầm mắt của Ngũ Gia, dù sao thì toàn bộ phố D này cũng nằm trong lòng bàn tay của ông ta.



"Hạo Vân, sau lưng em còn một thế lực cường đại phải không?" Long Hi Phượng cười cười đứng trước mặt Phương Hạo Vân, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt lộ ra một nụ cười quyến rũ, thản nhiên hỏi.



Phương Hạo Vân chỉ cười không đáp.



Long Hi Phượng cẩn thận quan sát hai mắt của Phương Hạo Vân, nụ cười trên mặt lập tức rút đi, thở dài yếu ớt : "Hạo Vân, tuy rằng chị và em đã kết nghĩa, nhưng theo tình huống bây giờ cho thấy, em vẫn không tin tưởng tượng, vẫn còn cảnh giác với chị... chẳng lẽ em thật sự cho rằng chị hận em?"



Phương Hạo Vân vẫn cười không đáp.



Biểu tình trên mặt Long Hi Phượng đã thay đổi liên tục, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn tiếp tục hỏi : "Chii5 nghĩ em nhất định đã trúng kế ly gián của cấp trên..."



Nói đến đây, Long Hi Phượng nhướng mi, chậm rãi đi đến gần Phương Hạo Vân, nói : "Cấp trên không hy vọng chúng ta tạo thành liên minh, cho đnế đã thi triển kế ly gian rồi. Hạo Vân, em là một người thông minh, chị nghĩ em sẽ không để cho cấp trên khống chế em đúng không?"



Phương Hạo Vân lúc này mới mở miệng : "Chị Phượng, chúng ta đi uống rượu, thế nào?"



"Đương nhiên là được!"



Long Hi Phượng cười : "Uống rượu với em là một sự hưởng thụ, chị thích nhìn thấy sự phong độ và tiêu sái của em lúc uống rượu... Hạo Vân, bây giờ chị càng lúc càng cảm thấy em là một người đàn ông hoàn mỹ"



"Haha, cảm ơn chị đã khen!" Phương Hạo Vân nói xong liền dẫn Long Hi Phượng đến phòng mình, lập tức đi đến tủ rượu lấy một chai champage ra : "Hôm nay uống cái này... uống rượu vang nhiều cũng không tốt, được chứ?"
"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, thẹn thùng cái gì chứ... Tôi thích Hạo Vân thì thế nào..." Nói đến đây, Long Hi Phượng cười nói : "Thượng tá Hà Thanh, tôi nói nghiêm túc nhé, cô hoàn toàn có thể đem chuyện này báo cáo với ông chủ lớn của cô, có lẽ cô sẽ lập công lớn đấy..."



"Đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian..." Phương Hạo Vân sợ hai người lại cãi nhau, cho nên vội lên tiếng.



Cùng đi lần này còn có Tiểu Đao và lão Lang, tổng cộng có bốn người, Lão Lang phụ trách lái xe, Long Hi Phượng và Phương Hạo Vân ngồi cùng nhau, còn Tiểu Đao thì đi theo phía sau quan sát tình huống bốn phía.



Dọc đường đi, Long Hi Phượng cố ý tựa người vào vai của Phương Hạo Vân, nhìn qua giống đôi tình nhân ấm áp vậy, và Phương Hạo Vân cũng không từ chối. Mùi thơm nồng đậm trên người bà thỉnh thoảng chui vào mũi của Phương Hạo Vân, làm cho hắn ngứa lòng. Trước giờ hắn luôn cho rằng đây là mùi nước hoa, nhưng càng tiếp xúc nhiều, hắn càng xác định, đây không phải là mùi nước hoa, mà là mùi thơm trên cơ thể của chính Long Hi Phượng phát ra.



Hồi trước hắn không tin về mấy cái rồi là tự có mùi thơm trên người đàn bà hoặc đại loại như thế.



Nhưng từ tình huống của Long Hi Phượng mà xem, trên thế giới này quả thật có loại đàn bà tự phát ra mùi thơm.



"Hạo Vân... thơm không?" Long Hi Phượng nghiêng đầu mỉm cười, không biết là thế nào mà tay phải đột nhiên để lên đùi của Phương Hạo Vân, có điều bà không quá ngả ngớn, chỉ đến điểm thì dừng.



"Chị Phượng, với suy đoán của chị, lần này chúng ta đến, có tỷ lệ gặp Long Thần và Long Chiến là bao nhiêu?" Phương Hạo Vân cố ý đổi qua một đề tài khác.



"Chị không biết... Ngũ Gia là một lão cáo già... ông ta làm việc rất cẩn thận, rất ít khi chừa chổ cho người khác đoán. Hạo Vân, cái gì đến sẽ đến, yên tâm đi Long Hi Phượng nói xong, liền quay đầu dựa vào vai của hắn, trông có vẻ rất thân mật và ngọt ngào.



Mà đồng thời, lão Lang cũng mở một bài tình ca trên radio của xe luôn.



Long Hi Phượng híp mắt lại, nhỏ giọng nói : "Chị hy vọng chiếc xe này có thể chạy mãi như thế, chị thích cảm giác ấm áp này..."



Nói đến đây, tâm tình của Long Hi Phượng đột nhiên trở nên kích động : "Hạo Vân, em biết không, hai mươi năm nay, lần đầu tiên chị có cảm giác ấm áp như vậy..."



Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, người đàn bà này có năng khiếu diễn kịch hơn Kim Phi nhiều. Đúng với câu nói kia, nhân ngoại hữu nhân.



Có điều, diễn trò thì ai mà làm không được, Phương Hạo Vân cười cười, đưa tay về sau lưng của bà, thản nhiên nói : "Chị Phượng, em biết mấy năm nay chị đã chịu khổ rồi, yên tâm đi, từ nay về sau em sẽ thường xuyên đến thăm chị, tâm sự với chị..."