Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 655 :
Ngày đăng: 02:21 19/04/20
"Đồ khốn!" Tuyết Như Vân nghe vậy, lập tức giơ tay lên tát một cái, nổi giận nói : "Thằng nô tài chết tiệt này, mày nói bậy cái gì đó... Thằng nhóc kia sao có thể xứng với Nguyệt Nha Nhi, chấp hành lệnh của tao, giết chết Phương Hạo Vân, có hậu quả gì tao chịu!"
"Vâng!"
Tuyết Sát thấy ông chủ nổi giận, không dám chậm trễ nữa, vội vàng lui ra ngoài triệp tập người lại, tản ra chung quanh tìm kiếm Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đi trên đường nghe người ta nghị luận, mới biết được chuyện của mình và Nguyệt Nha Nhi đã truyền khắp thành, và hắn cảm thấy rằng nguy cơ sẽ tìm đến hắn.
Theo như Nguyệt Nha Nhi nói, thì chuyện này sẽ làm cho vài người mất lý trí, và biểu lộ ra bản mặt thật của mình.
Phương Hạo Vân đứng giữa quảng trường gặp phải đám người của Tuyết Sát. Tổng cộng có mười một người, hơn nữa đều là cao thủ. Phương Hạo Vân cẩn thận đánh giá những người này một chút, phát hiện ra bọn họ rất khó đối phó, hơn nữa cái tên đầu lĩnh kia toàn thân mang sát nghiệp quá nặng, cho nên sát khí cũng rất dày đặc.
Thuộc hạ của hắn cũng không phải thứ tốt lành gì, trong mắt lộ ra sự hung hiểm.
"Tránh ra, chó khôn không cản đường..." Phương Hạo Vân quát một tiếng, trong lời nói để lộ vẻ chế nhạo.
Nhìn thấy Phương Hạo Vân kiêu ngạo như vậy, trong đôi mắt của Tuyết Sát cũng lộ ra sát khí : "Phương Hạo Vân, chết đến nơi rồi mà còn dám kiêu ngạo như vậy... Mày cũng biết vì sao bọn tao lại muốn giết mày..."
"Bởi vì ghen à?" Phương Hạo Vân cười nói : "Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh thì lên, bọn mày muốn solo hay là muốn hội đồng?"
"Là sao?" Tuyết Sát nhất thời không hiểu.
"Solo là một mình tao giết từng thằng bọn mày... còn hội đồng tức là một mình tao giết cả đám bọn mày...." Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười khinh miệt : "Có vậy cũng **** hiểu, ngu vãi. Nào, đến đây, đừng phí thời gian nữa, lát tao còn phải đến chổ của chị gái xinh đẹp ăn khuya nữa"
"Để tao dạy dỗ mày trước... Tuyết Sát là một nhân vật nổi danh tại Thiên Phạt thành, trong lòng hắn cũng có sự kiêu ngạo của võ giả. Hắn quyết định tiếp vài chiêu của nhân vật trong truyền thuyết này. Cho dù không đánh lại, thì cũng có thể cho thuộc hạ của mình một chút thời gian để bọn họ nhìn rõ thân thủ của Phương Hạo Vân.
Hai người khẽ quát một tiếng, đồng thời lao đến, và lần chạm mặt đầu tiên, lực lượng cả hai ngang nhau, không phân biệt cao thấp. Trong lòng đều có hiểu biết đại khái về thực lực của đối phương.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân chưa lấy Thiên Phạt ra, hắn chỉ dùng chưởng mà thôi. Còn Tuyết Sát thì dùng tám phần lực lượng. Sau một đòn, chiến ý của hai người dần dần bùng nổ.
"Thằng mặt trắng, xem ra mày quả thật cũng có chút thực lực..." Tuyết Sát nói xong liền vận dụng chín phần lực lượng, tung hai chưởng về hướng Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân quét mắt liền nhận ra hai chưởng này của Tuyết Sát rất mạnh, có điều hắn không tránh né, mà lấy cứng đấu cứng, muốn làm cho Tuyết Sát biết bản lĩnh của mình.
Hai chưởng chạm nhau, một tiếng nổ vang lên, cả hai đều lui về sau vài bước, lại cân tài ngang sức. Đương nhiên, nếu có cao thủ nào cỡ thành chủ hay cao hơn thì có thể phát hiện ra, Phương Hạo Vân vẫn chưa dùng hết sức.
"Đến nào!"
Tuyết Sát quát lạnh một tiếng, cả người giống như tia chớp, lao đến trong nháy mắt, chưởng đổi thành đao, chém lên người Phương Hạo Vân.
Mà Phương Hạo Vân cũng quát một tiếng, cũng biến chưởng thành đao, nghênh đón một đao kia, cản sát chiêu của Tuyết Sát lại, tay còn lại thì tung chỉ thành kiếm, đánh vào đan điền của Tuyết Sát.
Tuyết Sát thầm kêu không tốt, Phương Hạo Vân ra tay rất tàn nhẫn. Đan điền tuyệt đối không thể bị tấn công, tất cả người luyện võ đều biết, Đan Điền chính là tử huyệt, một khi bị đánh trúng thì công lực toàn thân sẽ biến mất. Nghĩ đến đây, Tuyết Sát vội vàng lui về sau, nhảy khỏi vòng chiến, tránh đòn tấn công của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười ngạo nghễ : "Tuyết Sát cũng chẳng có gì... bọn mày cũng lên đi, để tránh lãng phí thời gian của tao, tao còn muốn đi gặp chị gái xinh đẹp nữa, còn bọn mày, cũng nên sớm đi đầu thai đi..."
"Keng keng..."
Khi đồng xu dừng lại trên mặt đất, thì trong nháy mắt, Hà Thanh cũng đã đưa ra quyết định.
Cô quyết định hẹn gặp Hoàng Kỳ Anh, dùng cách nói nhẹ nhàng khuyên hắn rời khỏi đây.
Buổi tối bảy giờ, hai người gặp mặt tại một quán cà phê. Hoàng Kỳ Anh chọn một phòng riêng, rồi mang Hà Thanh vào.
Sau khi vào cửa, Hoàng Kỳ Anh liền khóa cửa phòng lại, và lập tức tiến hành che chắn điện từ, tránh bị người ta nghe lén.
"Nói đi, chuyện gì... chúng ta chỉ có mười phút, nếu để quá lâu, sự che chắn của tôi sẽ bị người ta phát hiện. Như vậy thì với tôi và cô đều không có lợi..." Hoàng Kỳ Anh ngồi xuống trực tiếp nói.
Hà Thanh mỉm cười nói : "Thật a cũng không có gì. Tôi chỉ muốn nói chuyện vài câu với cậu... Trước khi lúc còn ở căn cứ, tôi từng thề rằng sẽ tập trung phát triển sự nghiệp của mình... Nhưng không ngờ rằng, bây giờ tôi lại rời khỏi cái nghề này... Làm cho tôi không tưởng được chính là cuộc sống bây giờ của tôi rất khá. Lúc trước tôi từng nghĩ sau khi rời khỏi căn cứ tôi sẽ mất đi sinh mạng, mất đi ý nghĩa của cuộc sống... Nhưng, sự thật không phải thế, trong khoảng thời gian rời khỏi căn cứ, tâm tình của tôi còn vui vẻ và thoải mái hơn trước kia..."
Nói đến đây, Hà Thanh đổi giọng nói : "Kỳ Anh, cậu có từng nghĩ đến tương lai của cậu không, cậu tính làm việc cả đời tại SeeDs à?"
Hoàng Kỳ Anh nghe thấy thế, dường như nhận ra cái gì đó, không vui nói : "Hà Thanh, cô có phải đến làm thuyết khách cho tên họ Phương hay không?"
Nói đến đây, Hoàng Kỳ Anh căm tức nhìn Hà Thanh, nói : "Vốn tôi vẫn cảm thấy rằng cô không tồi, nhưng không ngờ cô lại phản bội tổ chức... Đương nhiên, đây là tự do của cô, tôi cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà cô không nên xúi giục tôi. Tính tình của tôi cô hẳn cũng hiểu, tôi lớn lên tại căn cứ, căn cứ là nhà của tôi... Mặc kệ là thế nào thì tôi cũng không có khả năng phản bội nhà của mình...ht, cô từng tỏ vẻ yêu tôi, lúc đó, bởi vì công việc cho nên tôi đã từ chối cô, bây giờ nghĩ lại, quyết định của tôi lúc ấy thật là sáng suốt... loại đàn bà giống như cô, căn bản là không đáng để tôi yêu..."
Nghe Hoàng Kỳ Anh nói vậy, sắc mặt của Hà Thanh liền không vui : "Cậu nói bậy cái gì đó... tôi làm thuyết khách khi nào... Tôi hẹn gặp cậu, cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu. Có một số việc tôi vốn không muốn nói, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không cần phải giấu... Kỳ Anh, cậu đi đi, rời khỏi Hoa Hải đi , nếu không cậu sẽ chết rất thảm. Thế lực của Phương Hạo Vân, tuyệt đối không phải là thứ cậu có khả năng tưởng tượng. Thân phận của cậu sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra ánh sáng, đến lúc đó cho dù là Lã Thiên Hành cũng không giữ được cậu..."
"Làm càn!"
Hoàng Kỳ Anh quát lạnh một tiếng : "Hà Thanh, cô trở mặt thật nhanh... Cũng đúng thôi, cô vốn là con chó cái mà, a dua chủ nhân, đó là bổn phận của cô..."
"Không biết tốt xấu" Hà Thanh tuyệt đối không ngờ, lòng tốt của mình lại đổi lấy sự chửi vả và sỉ nhục.
"Hoàng Kỳ Anh, nếu không phải nể tình năm xưa chúng ta ở chung, cậu nghĩ rằng tôi sẽ nhàm chán đến mức lo cho sống chết của cậu à? Những cái nên nói tôi đã nói rồi, về phần nên làm thế nào, đó là chuyện của cậu. Những lời nói hôm nay của cậu đã làm tổn thương tôi. Từ giờ trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt..."
Hà Thanh hơi đau khổ. Đương nhiên, cô đau là đau ở chổ lòng tốt của mình bị người ta từ chối, và còn bị nhận phải sự xúc phạm.
Mà tất cả đều là do cô tự tìm đến.
"Hà Thanh, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám tiết lộ bí mật của tôi với Phương Hạo Vân, thì căn cứ sẽ không tha cho cô, cho đến khi nào cô chết mới thôi. Bây giờ cô cút đi..." Sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh trở nên âm trầm.
Hà Thanh nghe thấy thế, cũng không còn lưu luyến gì, xoay người bước đi.
Không biết vì sao, trong lòng của cô lại vô cùng thoải mái, lại vô cùng nhẹ nhàng. Và bóng dáng của Hoàng Kỳ Anh biến mất ngay trong đầu của cô.
Cùng lúc đó, một bóng đàn ông khác chậm rãi hiện lên trong đầu của cô.
Đợi sau khi Hà Thanh rời đi, Hoàng Kỳ Anh ngồi một mình trong phòng, uống hết chai rượu vang, ánh mắt có vẻ hơi lo lắng, cũng không biết là vì cái gì?