Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 78 : Bị bắt gặp cảnh mây mưa (1 +2)

Ngày đăng: 02:15 19/04/20




Tần Tử Hoa tức tối trông theo Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi, hắn cắn chặt môi, giận đến nỗi lồng ngực phập phồng muốn nổ tung. Hắn không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc mình thua kém tên mặt trắng này ở điểm nào? Xét về gia thế, tướng mạo, phong cách, thậm chí là võ nghệ, hắn đều có niềm tin tuyệt đối siêu việt hơn đối phương.



Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hôm nay hắn đã thất bại thảm hại, hai người đẹp đều quay lưng với hắn, hơn nữa còn tỏ ra thân mật với Phương Hạo Vân mới tức chứ.



"Mỹ Kỳ, sắc mặt của em không được tốt lắm, em đang lo nghĩ chuyện gì vậy?"



Tưởng Đại Phát rất muốn mời vợ ra nhảy một bài nhưng hắn phát hiện ra vợ mình không mấy hứng thú với đêm dạ hội, lo lắng vợ mình không được khỏe, Tưởng Đại Phát vội quan tâm hỏi thăm.



Trương Mỹ Kỳ dõi theo cặp nam nữ lả lướt ngay chính giữa đại sảnh hồi lâu, cô nâng ly rượu lên như muốn che giấu cảm xúc, thản nhiên nói:



"Không sao đâu anh, gần đây phải giải quyết nhiều công việc ở công ty, em cảm thấy hơi mệt thôi mà…"



Tưởng Đại Phát tâm trí sáng suốt, hắn nhìn theo tầm mắt của Trương Mỹ Kỳ, thấy vợ đang chăm chú theo dõi Phương Hạo Vân, thần sắc ủ rũ, từ ánh mắt hình như còn lộ vẻ oán trách.



Hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nhưng nhanh chóng tự xua tan suy nghĩ của mình. Cuối cùng hắn chọn tin vào câu giải thích của vợ, cô ấy mệt mỏi vì công việc ở công ty.



"Mỹ Kỳ, hay là em về Thiên Hồng làm việc cho anh? Anh từng nói chỉ cần em đồng ý, lúc nào em cũng có thể giữ chức tổng giám đốc của công ty địa ốc Thiên Hồng…"



Tưởng Đại Phát âu yếm nhìn vợ, nhắc lại lời hứa trước đây.



"Em sẽ không bỏ công việc hiện tại đâu."



Trương Mỹ Kỳ lắc đầu từ chối, nhỏ tiếng nói:



"Em biết anh cũng vì muốn tốt cho em, nhưng… anh hiểu tính cách của em mà, em không muốn phụ thuộc kinh tế vào bất cứ ai, công việc em đang làm ở tập đoàn Thịnh Hâm rất như ý."



Sự nghiệp đã thành mục tiêu chính nhằm quên đi cuộc hôn nhân không hạnh phúc của Trương Mỹ Kỳ, công bằng mà nói, chức tổng giám đốc công ty địa ốc Thiên Hồng quả thật có sức hút nhất định với cô, nhưng cô không thể nhận lời, cô không muốn sống phụ thuộc vào đàn ông, cô là một người phụ nữ độc lập. Hơn nữa, hiện nay cô xảy ra quan hệ thế này với Phương Hạo Vân, bình tâm trở lại cô cảm thấy có lỗi với chồng, nên cô càng không muốn đi chiếm đoạt tài sản của Tưởng Đại Phát, cô tự thấy mình không xứng đáng.



Phương Hạo Vân ôm lấy chiếc eo thon của Hàn Tuyết Nhi, vị trí đặt tay rất ý tứ, không làm cho cô gái có bất cứ phản ứng căm ghét nào.



Hàn Tuyết Nhi từ từ hòa chung nhịp điệu với Phương Hạo Vân, nỗi sợ và e dè lúc đầu hoàn toàn biến mất, cô vui vẻ lả lướt theo tiếng nhạc du dương như một nàng công chúa thướt tha bên chàng hoàng tử tuấn tú.



Cho đến khi điệu nhạc kết thúc, Hàn Tuyết Nhi mới bừng tỉnh khỏi cơn mê do điệu nhảy mang lại, cô nhìn say đắm vào Phương Hạo Vân, hai má ửng hồng.



"Tôi muốn nghỉ một chút."



Có lẽ do quá căng thẳng, chỉ một bản nhạc trôi qua thôi mà Hàn Tuyết Nhi đã cảm thấy hơi mệt rồi.




Dừng lại một lúc, Phương Tuyết Di chợt hỏi:



"Hạo Vân, em cảm thấy Kỳ nó thế nào? Em xác nhận là sẽ lấy nó làm vợ chứ? Em có chắc em không phản bội nó không?"



Phương Hạo Vân giật mình, không biết bà chị hắn có căng thẳng thần kinh không mà tự nhiên lại hỏi một câu kì lạ thế này.



Suy ngẫm hồi lâu, hắn không biết phải trả lời câu hỏi lắt léo này như thế nào, hai tiếng "kết hôn" còn quá xa vời với hắn, hắn chưa từng tính tới chuyện lấy vợ xa vời trong tương lai, chí ít vào lúc này hắn chưa bận tâm đến.



"Chị, việc này em không thể trả lời chị, vì em còn chưa suy nghĩ sâu xa đến thế."



Phương Hạo Vân thật thà nói.



Phương Tuyết Di hiểu lầm ý của em trai, cô cho rằng Phương Hạo Vân muốn chối bỏ trách nhiệm với Bạch Lăng Kỳ, có thể hắn đến với Bạch Lăng Kỳ chỉ vì muốn giải tỏa nỗi cô đơn, hèn chi hắn lại làm ra chuyện đồi bại kia với con dâm phụ Trương Mỹ Kỳ.



Phương Tuyết Di thở dài ngao ngán, tự thấy cô nên dạy dỗ cho em trai hiểu rõ cách sống đúng đắn, chí ít bắt nó phải chịu trách nhiệm của một người đàn ông, dạy nó biết cái gì là tình yêu chân chính.



Nhưng Phương Tuyết Di cũng hiểu rất mơ hồ về tình yêu, vì cho đến hiện tại cô vẫn chưa yêu đương với ai bao giờ.



Nghĩ đến đây, thần sắc của Phương Tuyết Di trông thật thảm hại, cô từng nhiều lần nói rõ với ba mẹ rằng cô có ý định sống độc thân suốt đời, nhưng nỗi đau và áp lực cuộc sống với một phụ nữ độc thân cô lại không dám chắc mình có chịu đựng nổi không, đến một lúc nào đó cô có thể sụp đổ trước nỗi cô đơn không ngừng dày vò tâm hồn cô.



"Chị, chị bị sao vậy?"



Để ý đến vẻ mặt khác lạ của Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân quan tâm hỏi thăm, đôi mắt không rời khuôn mặt thanh tú đáng thương của chị hắn.



Phương Tuyết Di bị tia nhìn của em trai làm cho không tự nhiên, vội quay mặt tránh sang nơi khác, đôi môi anh đào mấp máy như muốn nói gì nhưng lại không thể phát ra âm thanh.



"Hạo Vân, chị đi gặp mẹ có chút việc, lát nữa rảnh rỗi sẽ quay lại tìm em nói chuyện tiếp."



Không biết tại sao, khi Phương Hạo Vân nhìn chăm chăm vào người, Phương Tuyết Di cảm thấy có một hơi nóng từ từ lan tỏa toàn thân, cảm giác đó khiến cô khoan khoái, nhưng lí trí mách bảo cô, người đàn ông lịch lãm trước mặt là em trai của cô, đứa em trai cùng cha khác mẹ.



Phương Hạo Vân cười chua chát dõi theo bóng lưng chị gái, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, hắn tự nhủ: Mình bị sao thế này? Tại sao trong lúc này một cảm giác ngọt ngào lại xâm chiếm tâm hồn, cứ như đối mặt với người yêu vậy?



"Tôi có thể ngồi xuống nói vài câu với cậu không?"



Tần Tử Hoa đột nhiên xuất hiện, trên tay hắn cầm một ly rượu vang, mỉm cười giả tạo với Phương Hạo Vân, cố gắng giữ phong thái nho nhã quý tộc vốn có của hắn.