Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 799 :
Ngày đăng: 02:23 19/04/20
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, hơi khép mắt lại, lẳng lặng đứng thẳng ra đó.
Lang Vương hơi sửng sốt, có điều hắn vẫn không dừng tấn công lại.
Ngay trong giây phút trảo của hắn lao đến, thân ảnh của Phương Hạo Vân chợt động, Thiên Phạt trong tay lập tức xoay tròn một vòng, trong nháy mắt, trên người hắn đã xuất hiện ngàn vạn đao mang màu tím.
"Ầm ầm ầm!"
Những tiếng nổ vang lên, đòn tấn công của Lang Vương chạm vào đao mang của Phương Hạo Vân, rồi cùng phát ra chấn động.
Thân hình của Kent lao ngược lên không trung, đã sớm biến thân thành người sói, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Đánh với ngươi, thật đã ghiền ..."
Vừa dứt lời, Kent lập tức tập trung lực lượng trong cơ thể lên mười thành, hai trảo cũng quét đến hướng của Phương Hạo Vân.
Uy lực cường đại khiến cho Phương Hạo Vân hơi giật mình, vội vàng lui nhanh về sau, giơ tay ôm lấy Victoria, quăng ra ngoài nói : "Tự chăm sóc cho mình ..."
Thế cục trước mắt dường như rất bất lợi đối với Phương Hạo Vân, lực lượng của Kent hầu như đã bao phủ lấy toàn bộ Phương Hạo Vân, khiến cho hắn có cảm giác như đang bị một ngọn núi đè lên vậy.
Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, nói : "Kent, mày khiến cho tao quá thất vọng, chỉ vì một chút lực lượng, mày lại cam tâm làm tay sai cho Tome, mất đi tự do ... Mất đi tôn nghiêm của mày, sự cao quý của mày. Có điều tao phải nói cho mày biết, cho dù mà được Tome trợ giúp, thì cũng không phải là đối thủ của tao như trước ..."
"Vậy mày chờ coi đi!" Kent cười lạnh một tiếng, đến gần Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân dần dần ý thức được không ổn, bản thân đang ở trong không gian của Kent, lực lượng của Kent dường như được phóng đại ra rất nhiều, ngược lại, lực lượng của hắn thì bị hạn chế đi.
"Ha ha ..."
Kent cười điên cuồng một tiếng, nói : "Bây giờ mới nhận ra nguy hiểm thì đã muộn ròi ... Từ đầu tao đã chuẩn bị không gian này, bây giờ mày chết đi ..."
"Hạo Vân, đừng lo lắng, em đến giúp anh!" Đúng lúc này, dì Bạch đột nhiên hiện thân, trong tay cô là một thanh Thiên Phạt khác, từ trên trời lao xuống, cười nói với Phương Hạo Vân : "Chúng ta kề vai chiến đấu!"
Nhìn thấy dì Bạch xuất hiện, Phương Hạo Vân rõ ràng là đã thở phào một hơi.
Không gian của Kent tuy rằng lợi hại, nhưng dì Bạch xuất hiện, hai người đồng thời có cả Thiên Phạt. Mặc dù hắn có mạnh hơn, thì cũng không chiếm được bất cứ tiện nghi nào cả.
" Victoria... bây giờ đến lượt cô nằm ở trên ..." Trong phòng, Phương Hạo Vân cười ha hả lên, nằm ngửa ra, để cho Victoria cởi lên mình.
Nguyệt Như đứng ngoài tuy rằng không nhìn thấy được tình cảnh bên trong, nhưng mà có thể nghe thấy bọn họ nói rất rõ.
Thoáng do dự một chút, cô liền xoay người lại, lập tức đi ra ngoài sân, nhảy lên trên ban công phòng của mẹ. Khi cô rón rén đến gần cửa sổ, liền lập tức ngây dại.
Người đàn bà trần truồng đang ôm lấy Phương Hạo Vân không phải là ai khác, mà chính là mẹ của cô. Tục ngữ nói, tai nghe là hư, mắt thấy mới thật. Trước đó, trong lòng cô mặc dù còn loạn, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng. Nhưng mà bây giờ cô tận mắt nhìn thấy. Cẩn thận quan sát hai người, cô có một cảm giác đau khổ, nhưng ngoài cái cảm giác đau khổ ấy cũng có một cảm giác nóng rực cả người.
Chỉ thấy miệng của Phương Hạo Vân đang hôn lên chổ giữa hai chân của Thanh Âm, còn bàn tay to thì đang xoa nắn cặp ngực sung mãn ở trên.
Mông của Thanh Âm, tùy theo động tác của Phương Hạo Vân mà không ngừng vặn vẹo, trong miệng thở dốc không thôi, xem vẻ mặt có vẻ là động xuân tâm phơi phới.
Nguyệt Như bên ngoài không biết khi nào mà toàn thân đã run nhẹ lên, con mắt hoàn toàn dừng lại trên thân thể của hai người.
Vẻ mặt của Thanh Âm lúc này trông rất là xinh đẹp, ngay cả Nguyệt Như đứng ngoài nhìn mà cũng động tâm, không ngờ rằng mẹ của mình lại còn có một mặt này nữa.
Mà bên kia, trong miệng của Thanh Âm đang ngậm lấy cái thứ nóng như lửa của Phương Hạo Vân...
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Nguyệt Như đỏ mặt đến mang tai, cô không chỉ một lần muốn đi ra quát lớn, nhưng cuối cùng lại không dám ...
Cô không ngừng tự nói với mình, cần phải đi thôi. Nhưng mà hai chân dường như không thể cử động được. Đôi mắt cứ nhìn quét lên hai người.
Hôn nhau xong, hai người trong phòng lại bắt đầu vật lộn với nhau. Rất nhanh, tiếng rên rỉ mê hồn của Thanh Âm lại vang lên không dứt, những thứ tiếng này đánh sau vào trong đầu của Nguyệt Như.
Thân thể của Nguyệt Như không biết là do kích động hay là do giận dữ, mà không ngừng run rẩy lên.
"Thật thoải mái ... thoải mái quá ..." Nguyệt Như nghe tiếng nói của Phương Hạo Vân và mẹ trong phòng, ở trong lòng nóng như đang bị thiêu cháy vậy.
Cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, Nguyệt Như thi triển thân pháp, rời khỏi ban công, đồng thời, ấn tượng về mẹ của cô cũng dần dần thay đổi, không còn là hình tượng người mẹ nhã nhặn lịch sự cao quý nữa. Còn đối với Phương Hạo Vân, trong lòng cô cũng tràn ngập oán hận