Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 801 :

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




"Lần này cần bao nhiêu giọt máu?" Sophie hỏi.



"Ba giọt!"



Tome giải thích : "Uy lực của một giọt máu cũng không lớn như tôi tưởng tượng ... Tôi phải tăng thêm dược tính của thuốc ... Lần đó nếu không phải do hắn kế thừa tốc độ tróng máu của người, thì sợ rằng hắn đã tiêu đời ..."



"Tome, ba giọt máu, Kent có thể chịu đựng được sao?" Sophie hỏi.



"Có thể, có điều sẽ để lại một chút di chứng ..." Tome cười nói : "Bức Hậu, thứ cho tôi nói thẳng, loại không có tố chất như Kent, tốt nhất là hoàn toàn bị chúng ta khống chế ..."



"Được rồi, ta đồng ý ..." Sophie trầm giọng nói : "Tome, chuyện này ta ủng hộ ngươi, nhưng ngươi phải làm cho tốt, nếu không hậu quả ngươi cũng tự biết"



"Bức Hậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm phụ lòng kỳ vọng của người ..." Tome nghiêm túc nói.



"Thanh Âm ngươi tính xử lý thế nào?" Sophie lại hỏi.



"Thanh Âm là con bài trong tay chúng ta, bây giờ tôi không thể thả ba ta ra được, tôi tính lợi dụng thuốc để khống chế tâm trí bà ta, biến bà ta thành con rối của mình, đến lúc đó rồi mới để cho Phương Hạo Vân cứu bà ta ra" Tome cười nói : "Nếu Phương Hạo Vân mà cứu bà ta ra, thì đó chính là vận rủi của hắn ..."



"Ngươi đã nắm chắc như vậy, thì chuyện này giao cho ngươi đi làm ..." Sophie dặn dò ; "Tome, Kent không phải là người dễ đùa, hy vọng ngươi có thể chú ý một chút, đừng để hắn ta nhận ra ý đồ của chúng ta. Nếu không, một khi Kent nổi giận thì không dễ xử lý ..."



.......................................



Mấy ngày nay, tâm tình của Nguyệt Như rất là khó chịu.



Tuy rằng cô đã biết thân phận của Victoria, nhưng dù sao cô vẫn phải làm bộ như không biết. Chỉ là mỗi đêm Victoria lại ngủ cùng với Phương Hạo Vân, thật sự đúng là làm người ta buồn bực.



Lúc giữa trưa, Nguyệt Như thật sự không nhịn được nữa, cô tìm đến Phương Hạo Vân, nói như chất vấn : "Hạo Vân, anh nhớ rõ là anh đã hứa gì với em không? Tại sao anh cứ như vậy với người kia thế. Anh làm như vậy thật khiến cho em khó xử..."



Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, nói : "Nguyệt Như .... chuyện này không nằm trong việc của anh ... Anh đã nói với Victoria rồi, nhưng cô ta luôn thừa dịp anh không để ý mà tiến vào phòng của anh. Anh cũng bất đắc dĩ thôi. Như vậy đi, nếu thật sự không được, từ hôm nay trở đi, em ở cùng một chổ với Victoria, em xem chừng cô ta, thế thì có được không?"



"Như vậy cũng còn được ..." Nguyệt Như đổi giọng, nói : "Hạo Vân, anh rốt cục là tính khi nào thì mới nghĩ cách cứu mẹ của em vậy ... Một ngày không thấy mẹ, thì hôm đó trong lòng của em không được an bình ..."



"Yên tâm đi, tối nay anh sẽ hành động, em ở Thiên Đạo chờ tin tức tốt của anh đi ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ mang mẹ của em trở về. Con đàn bà Tome kia có mưu kế rất lớn, anh kết luận là cô ta sẽ không dễ dàng xuống tay với mẹ của em. Cho nên mẹ của em bây giờ vẫn còn an toàn, yên tâm đi"



"Ừ!"



Nguyệt Như thân thiết nói : "Cẩn thận một chút ..."



.................................................. ..........



Từ sau khi bị bại trận, trong lòng Ketn luôn bị đè nén không thôi. Đối với lời nói của Phương Hạo Vân và Bạch Tố Tố, trong lòng hắn thật ra cũng đã có chút tin tưởng, thuốc của Tome quả thật có vấn đề. Có điều, nói đi thì phải nói lại, thuốc của Tome làm tăng mạnh lực lượng của hắn. Đối với một người si mê sức mạnh như Kent, đây dường như không phải là vấn đề.



Hắn ta cứ cân nhắc mãi, quyết định cái lợi và cái hại của nó.



Lần này, hắn chủ động đi tìm Tome, hy vọng Tome có thể chế ra thuốc tăng lực lượng cho mình. Hắn muốn tự mình đánh bại Phương Hạo Vân, như vậy mới giải quyết được mối hận trong lòng hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



"Tome, ta cần sự trợ giúp của ngươi ..." Con mắt của Kent nhìn chằm chằm vào Tome, nói :"Ta hy vọng thuốc của ngươi có thể mạnh một chút. Phương Hạo Vân và Bạch Tố Tố liên thủ lại đúng là thiên hạ vô địch, ta cần lực lượng đánh bại bọn họ"



Tome dường như đã đoán được rằng Kent sẽ chủ động tìm đến mình, cười nói : "Kent ... Chuyện này làm gì đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy ... Điều chế thuốc tăng cường lực lưỡng vô cùng khó khăn, hơn nữa ta còn phải tránh tương khắc giữa thuốc và lực lượng của ngươi. Như vậy đi, nếu như ngươi thật sự hy vọng có thể tăng mạnh lực lưỡng lên, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải cung cấp máu của ngươi cho ta ...
Ngươi là người thông minh, ngươi không có khả năng không biết ... Đương nhiên, ta biết ngươi muốn chính ta nói ra ..." Tome cười nói : "Ngươi không biết kẻ địch của ngươi là Bức Hậu sao? Bức Hậu mới là kẻ địch lớn nhất của ngươi ... chúng ta hoàn toàn không cần làm kẻ địch ..."



"Ha ha ..." Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói : "Tome điện hạ à, cô gọi tôi lại đây, chỉ là muốn nói đùa cái này với tôi thôi hả? Tôi không rãnh để nghe tình huống của mấy tên ma đầu các người ... Nghe nói Darkness được truyền thừa từ mấy ngàn năm trước, mà còn chưa xuất hiện tình huống này bao giờ cả ..."



Lời này vừa nói ra, Tome lập tức nhướng mày, nói : "Trên thực tế, ngươi sai rồi ... Phàm là tồn tại đều có mâu thuẫn .. Tôn giả, ta đang nói sự thật. Hy vọng ngươi có thể xem xét một chút ... Hợp tác với ta, đối với ngươi mà nói, đó là trăm lợi không có một hại ..."



"Cô muốn cái gì?" Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.



"Ta muốn thay thế Bức Hậu, chỉ đơn giản vậy thôi ..." Tome không che dấu, nói : "Ta không thích bị người ta lãnh đạo, kiềm chế ..."



"Đạo bất đồng bất tương vi mưu ..." Phương Hạo Vân lạnh giọng nói :" Cô cũng biết mục đích tôi đến Luân Đôn là gì ... Tôi tính giết tất cả, tôi muốn giải quyết phiền toái chỉ trong một lần ..."



Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tome liền thay đổi, vốn định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại.



Dừng lại một chút, Tome hừ nói :"Tôn giả, ngươi không biết là khẩu khí của ngươi quá lớn sao ... Muốn hủy diệt gia tộc Morgan, sợ là ngươi vẫn chưa có bổn sự đó"



"Có hay không có bổn sự đó, cô sẽ nhanh chóng biết thôi ..." Phương Hạo Vân thâm ý nói : "Tome, tôi không có thời gian nói nhảm với cô. Thái độ của cô đối với Bức Hậu tôi không quản ... Tôi chỉ muốn biết, hôm nay cô rốt cục có thả Thanh Âm ra không?"



"Thả, đương nhiên là thả!"



Tome mỉm cười, nói : "Vì tỏ thành ý của ta, ta nguyện ý giao Thanh Âm cho ngươi, đồng thời, ta còn cho ngươi thuốc biến hình, để cho Victoria khôi phục lại bộ dáng cũ ..."



Nói xong, Tome đưa cho Phương Hạo Vân một lọ nước thuốc.



Phương Hạo Vân đưa tay cầm lấy, nói : "Hy vọng cô nghiêm túc ..."



"Đương nhiên!" Tome đột nhiên vỗ tay, lập tức có hai người mang Thanh Âm ra, nhìn thấy Phương Hạo Vân đang ở đây, Thanh Âm đột nhiên kêu lớn : "Hạo Vân, cứu mẹ ..."



"Ha ha ..."



Tome đi qua, nhéo vài cái vào khuôn mặt của Thanh Âm, nói : "Không tồi ... ngươi có một thằng con rể rất tốt, khiến cho ngay cả ta cũng phải ghen tị, đáng tiếc, ta không có con gái, nếu không ta cũng muốn làm mẹ vợ của tôn giả. Từ giờ trở đi, ngươi được tự do, ngươi đi đi ..."



Thanh Âm nghe thấy thế, vội vàng đi đến hướng của Phương Hạo Vân.



Phương Hạo Vân nhìn kỹ Thanh Âm, sau đó lập tức quay đầu lại nhìn Tome, nói : "Lần này không phải là giả chứ? Tome điện hạ, tôi xin nói trước mấy lời không vui, nếu lần này mà là giả, tôi tuyệt đối không tha cho cô ..."



Lời này vừa nói ra, Thanh Âm liền hỏi : "Có ý gì?"



Tome tiếp đề tài, cười nói : "Ngươi không biết à, con rể của ngươi đã cứu một mẹ vợ về ... Nhưng mà ..."



"Được rồi, chúng ta đi ..." Phương Hạo Vân biết Tome muốn nói gì, vội vàng chặn lời của cô lại, nói : "Tome, lần này xem như cô thức thời, hôm nay tôi không tính toán với cô, lần sau gặp mặt, đó chính là ngày chết của cô ..."



"Tôn giả, làm gì mà lạnh lùng như vậy chứ ..." Tome cười nói : "Ta cảm thấy rằng ngươi hẳn là nên suy nghĩ lại lời của ta nói. Loại chuyện này chỉ có lợi cho ngươi thôi, ngươi không cần thiết phải làm vậy. Vả lại, lòng tự tin của ngươi có phải là hơi bành trướng hay không? Darkness truyền thừa mấy ngàn năm rồi, nhưng có thể để cho ngươi diệt sao? Gia tộc thủ hộ cũng có không ít nhân vật đến đây, nhưng bọn họ cũng không làm được gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể làm được sao ..."



Phương Hạo Vân muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn trộm.



Dừng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tome, Phương Hạo Vân kéo tay của Thanh Âm, nói : "Chúng ta đi..."