Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 812 : Tình cảm ấm áp
Ngày đăng: 02:23 19/04/20
"Để chị nói với Mai Nhi cho!" Trương Mỹ Kỳ nói ngay : "Ăn cơm trước đi, Mai Nhi, lát nữa chị sẽ giải thích với em ..."
"À ..." Tạ Mai Nhi nhịn sự tò mò trong lòng xuống, ngồi bên cạnh Phương Hạo Vân, không ngừng gấp đồ ăn cho hắn, vẻ mặt đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Phương Hạo Vân cũng lo gấp đồ ăn cho Tạ Mai Nhi, hơn nữa còn dặn dò cô phải chú ý đến dinh dưỡng sức khỏe. Người một nhà vui vẻ hòa thuận với nhau, chỉ riêng có Trác nhã, cũng không biết là vì cái gì, mà chỉ cần Phương Hạo Vân ở đây, thì vẻ mặt của bà liền trở nên không được tự nhiên. Tuy rằng tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ, bà và Phương Hạo Vân không hề có quan hệ trực tiếp gì cả. Chỉ là nhớ đến những lời nói điên khùng của chồng, trong lòng bà rất không thoải mái.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Hạo Vân hẹn riêng Trác Nhã ra ngoài.
Trác Nhã hơi hoảng hốt, thậm chí là không dám ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân.
"Dì Trác!
Phương Hạo Vân cười nói : "Vì sao dì lại hồi hộp như vậy ... Hôm nay con đến đây, là muốn nói rõ với gì, con cũng đã nghĩ tốt rồi, con thấy xưng hô như vậy tương đối đỡ hơn ..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, cả người Trác Nhã lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn đi, liền nói : "Cảm ơn con ..."
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Dì không cần cảm ơn con, mặc kệ là nói thế nào, dì cũng là mẹ của Tuyết Di, con không nên khinh nhờn dì. Dì cứ yên tâm, vấn đề của ba con sẽ đi nói rõ lại. Tuy rằng ba không hồ đồ, nhưng mà muốn mọi chuyện được giải quyết nhanh, hoàn toàn không hiểu được cách nghĩ và nhìn nhận vấn đề của người khác."
"Hạo Vân, dì thật sự không biết nên nói thế nào cho tốt ..." Tâm lý của Trác Nhã đã trở nên thoải mái rất nhiều, sự lo lắng phía trước đã tan biến hết rồi.
"Hạo Vân, con chuyển lời của dì cho Tử Lân, nói rằng đời này dì sống là người của Phương gia, chết là quỷ của Phương gia ..." Trác Nhã nghiêm túc nói : "Dì sẽ giúp ổng bảo vệ tốt sản nghiệp của Phương gia ..."
"Con sẽ ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu : "Có một số việc dì đừng để trong lòng ... Tuy rằng ba nhìn nhận vấn đề hơi quá khích, thậm chí là hơi ích kỷ. Nhưng dù sao ba cũng chỉ là muốn tốt cho dì, cho nên hy vọng dì có thể thông cảm ... Ý của con là những ngày cuối cùng này, dì nên chăm sóc tốt cho ba ..."
"Cái này không cần con nói dì cũng biết ..." Trác Nhã vui mừng nói : "Hạo Vân trước khi chết có thể gặp được con, là may mắn của nó ..."
"Dì Trác, thật ra có đôi khi con cũng nghĩ rằng, khi Hạo Vân gặp tai nạn xe, con có thể gặp được hắn, cũng là duyên phận của con ..." Phương Hạo Vân nói ; "Chuyện con đồng ý với hắn, con sẽ làm được. Được rồi, con còn có việc, đi, trước ... Chào hỏi chị Tuyết Di giúp con ..."
Khi Phương Hạo Vân nói xong những lời này, trong lòng của hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nói thật, lúc trước khi Phương Tử Lân đề nghị, hắn cũng rất động tâm, nhưng trải qua mấy ngày bình tĩnh tự suy xét, hắn cảm thấy rằng mình không nên đụng vào điều cấm kỵ.
Nói thế nào thì Trác Nhã cũng là mẹ ruột của Phương Tuyết Di.
"Ừ!"
Phương Tuyết Di thấp giọng trả lời một tiếng, nhưng cười rất gượng ép, biết cô đang cười miễn cưỡng, Phương Hạo Vân hơi do dự một chút, chậm rãi lắc đầu nói : "Tuyết Di, anh biết là anh không tốt, nhưng anh không còn cách nào ... Những người phụ nữ bên cạnh anh đều yêu anh cả ... Anh không có khả năng bỏ người nào hết. Anh yêu em, nhưng anh cũng yêu các cô ấy, anh yêu mỗi người đều như nhau cả. Tuy rằng anh nói như vậy rất vô sỉ, nhưng anh đang nói sự thật ..."
Phương Tuyết Di im lặng không nói gì, nhẹ nhàng cầm đũa lên mà ăn, trong ánh mắt lóe lên điều gì có, có trộn lẫn một chút u oán.
Lời nói của Phương Hạo Vân, cô làm sao mà không rõ.
Đàn ông trên đời này tuy nhiều, nhưng người thật sự có thể làm cho cô yêu chỉ có một.
Tuy rằng người đàn ông hợp ý này hơi hoa tâm, nhưng hắn thật sự có thể khiến cho tim của cô đập nhanh, làm cho cô cảm thấy an toàn.
"Không có gì, nếu lời này mà từ miệng của người khác nói ra, thì đích thật là vô sỉ. Nhưng từ miệng anh nói ra, em có thể hiểu được ..." Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Anh yêu em khi nào, là bởi vì em yêu anh sao?"
"Cái này ..." Phương Hạo Vân sờ sờ cái mũi, cười khổ, nâng ly rượu lên che dấu khuôn mặt, sau một hồi hắn mới chịu nói ; "Tuyết Di, hỏi cái này để làm gì, bây giờ anh yêu em là được rồi ..."
Phương Tuyết Di làm sao mà chịu bỏ qua, cô uống một hơi cạn ly rượu vang, hỏi : "Hạo Vân, anh đừng giấu em, nói thật với em được không? Anh yêu em, là bởi vì thương hại, hay là vì tội nghiệp?"
Phương Hạo Vân cười gượng một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác : "Tuyết Di .... nếu em muốn như vậy, thì anh có thể thu xếp cho em đến Đằng Phi làm việc ... Giám đốc tập đoàn, chức vị dưới chủ tịch, tùy em lựa chọn ..."
"Em không đi!"
Phương Tuyết Di nói : "Em muốn ở lại tập đoàn Thịnh Hâm, trừ phi là anh không cho em làm việc tại Thịnh Hâm nữa"
"Tuyết Di, Thịnh Hâm là sản nghiệp của con chúng ta. Anh cảm thấy rằng em cũng nên có một phần nào đó thuộc về mình, anh biết em, em là một cô gái có ý phát triển sự nghiệp rất mạnh" Phương Hạo Vân nói
"Uống rượu thôi!" Phương Tuyết Di dường như muốn lản tránh chuyện này, tự rót cho mình một ly rượu vang, ngửa đầu lên uống cạn, sau một hồi, hai má của Phương Tuyết Di đã đỏ ửng lên, trong ánh mắt hiện ra sự gian xảo, cười như không cười, nói : "sao thế? Hạo Vân, anh chẳng những muốn thương hại em về tình cảm, mà còn muốn thương hại em về sự nghiệp luôn sao?"
"Tuyết Di, đừng hiểu lầm!" Phương Hạo Vân biết Phương Tuyết Di có lòng tụ trọng rất mạnh, vội vàng nói : "Em hiểu lầm ý của anh rồi, ý của anh là, tập đoàn Thịnh Hâm là do một tay của ba sáng lập ra, ba là người có tư tưởng nam quyền rất mạnh, cho nên trước kia đã gây cho em không ít chuyện phiền phức, không bằng anh an bài em đến Đằng Phi, ở chổ đó, anh cam đoan có thể chi em thi triển tài năng. Nếu như em muốn, anh có thể thành lập một công ty địa ốc Đằng Phi để cho em kinh doanh ..."
"Hừ!"
Phương Tuyết Di hừ một tiếng, nói :" Ai mà không rõ ý của anh chứ, anh muốn làm chủ tịch phủi tay, bắt tất cả chị em làm việc không công cho anh chứ gì ?"